Ngươi...
Thanh âm như lời thì thầm của ma quỷ chỉ đáp lại một từ kéo dài, sau...!không còn thấy lên tiếng nữa.
Dạ Trần đã thanh tỉnh, tác dụng mê hoặc của nó tự nhiên biến mất.
Đây chính là thứ mà người đó nhắc đến sao? Không cẩn thận sẽ không còn là chính mình! Dạ Trần thì thào.
Mặc dù đã chống lại được cám giỗ nhưng huyết sắc trên người Dạ Trần vẫn chưa được rút đi, chủ yếu là phai mờ màu sắc mà thôi.
Thứ này?
Nhìn huyết quang trôi nổi xung quanh mình, Dạ Trần không khỏi thắc mắc.
Hắn thử nhắm mắt luyện hoá, không ngờ một nguồn năng lượng nhỏ từ huyết quang đi vào trong cơ thể hắn chuyển hoá thành ma lực.
Cảm giác thoải mái đem lại, mặc dù thực lực không được tăng nhiều nhưng cũng đủ làm Dạ Trần vui mừng.
Đây cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Nếu như hấp thụ toàn bộ huyết quang, hắn sẽ mạnh đến mức nào đây.
Dạ Trần không khỏi mong chờ.
Ma Đồ Sơn Động sắp mở ra, thực lực tăng lên càng nhiều càng tốt.
Hắn cũng không thể dùng đan dược phụ trợ nữa.
Nếu không căn cơ bất ổn, sau này hắn muốn đột phá thì khó hơn lên trời.
Phải giải quyết thứ này nhanh nhất có thể mới được!
Nhìn huyết quang quanh thân, Dạ Trần thầm nói.
Diễm Nhi nàng đi trước đi.
Mọi chuyện còn lại ta sẽ giải quyết.
Dạ Trần hướng ra phía cửa hét to.
Ba ngày sau Ma Đồ mở ra, nàng hãy đến gọi ta.
Nói xong, Dạ Trần đắm chìm vào trong tu luyện.
Hắn tin Lân Diễm sẽ hiểu được.
Ở phía bên ngoài, Lân Diễm có chút chần chừ.
Nàng cảm thấy cứ như vậy mà đi có chút không thoả đáng.
Nàng còn chưa nhìn thấy tận mắt đâu.
Được rồi.
Ba ngày sau ta sẽ quay lại.
Chàng phải cẩn thận đó.
Lân Diễm vô cùng lo lắng.
Lần trước còn nhìn thấy hắn bên trong, chắc là lúc hắn lấy kiếm ra định cắt đôi Bạo Đạn đây.
Điều này làm cho nàng sợ kinh hồn bạt vía.
Dạ Trần mới chỉ là Trung cấp mà thôi.
Cho dù là Sơ cấp Bạo Đạn nổ tung, hắn cũng không gánh được.
Chưa kể khoảng cách đôi bên lại gần như vậy.
Đừng có lại làm trò điên rồ gì đó! Nàng thầm cầu nguyện.
Rồi một mình lủi thủi rời đi.
Chính nàng cũng có chuyện cần làm, không thể ở lại đây mãi được.
Dạ Trần mặc dù không nói nhưng nàng cũng nhận ra được vài điều.
Lúc hắn rời đi, nhất định đã gặp chuyện gì đó.
Hắn chỉ là không muốn nói ra cho mọi người thêm phiền lòng mà thôi.
Mặc dù nàng giờ chưa có đủ sức lực giải quyết việc hắn gặp phải nhưng ghi nhớ lại vẫn là tốt hơn.
Lúc nào đủ sức làm vẫn chưa muộn.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Mỹ đây là cái tên mà nàng nghĩ đến đầu tiên trong đầu.
Ở Giới thành, ngoài trừ bọn họ ra thì Dạ Trần chỉ quen biết mỗi người này.
Thiên Lão lúc này đây chắc không có thời gian rảnh để nói chuyện với hắn đi.
Liếc nhìn lại căn phòng vẫn còn sáng trưng, Lân Diễm ánh mắt sắc lạnh nắm chặt lòng bàn tay.
Phù! Nàng thở nhẹ ra một hơi lạnh lùng xoay người rời đi, để lại một tia sáng tràn ngập hàn mang lạnh thấu xương.
......
Công tử người không sao chứ?
Thanh âm lo lắng của Khả Nhi vang lên.
Không sao!
Một lúc sau, thanh âm bất dắc dĩ của Tứ Du truyền lại.
Hắn có chút nhức đầu nhìn đối phương.
Vừa lúc nãy thôi.
Đối phương xuýt chút nữa hại chết hắn rồi.
Công tử vậy chuyện kia?
Khả Nhi hình như không biết chuyện gì xảy ra, nàng mắt to nhìn Tứ Du khẽ lên tiếng hỏi.
Tứ Du nghe nàng ta nói mà lâm vào trầm tư.
Ba ngày nữa là Ma Đồ mở ra.
Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian.
Công tử nên chuẩn bị trước đi nha!
Khả Nhi nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở.
Mà chuyện này có khó gì đâu chứ? Công tử cứ nói thẳng là xong.
Khả Nhi có chút không hiểu nhìn vào thân ảnh đang không ngừng xoắn xuýt kia.
Muội thì biết gì? Có giỏi muội đi nói thẳng với hắn ta đi.
Tứ Du bất mãn nhìn nàng ta hằm hằm đáp lại.
Nói như là phải ta.
Đã sớm xong chuyện rồi!
Khả Nhi hai tay chống eo có chút khinh thường nhìn đối phương.
Ai da! Từ khi nào muội to gan như vậy?
Nhìn vào Khả Nhi đột nhiên bạo gan ngửa mặt lên trời cao ngạo nhìn xuống hắn, Tứ Du tức đến nghiến răng nghiến lợi hai tay nắm chặt má nàng ta.
A a a...!đau đau.
Tiểu thư tha mạng!
Khả Nhi vội kêu lên, hai tay nhỏ bé vội nắm chặt tay đối phương không ngừng dùng sức kéo ra.
Suỵt! Tứ Du giật mình, vội lấy tay bịt miệng đối phương.
Đôi mắt sợ hãi liếc ngang liếc dọc bốn phương tám hướng xung quanh.
Muội muốn ta chết sao? Tứ Du tức giận thầm nói bên tai đối phương.
— QUẢNG CÁO —
Khả Nhi vội che miệng lại, biết mình lỡ lời vội dùng ánh mắt cầu xin nhìn đối phương.
Tứ Du cũng không quan tâm lắm, thấy nàng ta đã hối lỗi liền buông ra.
Phù!
Khả Nhi thấy vậy thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
May mắn đối phương không tức giận mình.
Nếu vô tình làm cho tiểu thư sinh khí, từ đó không còn quan tâm