Vù..! Hư ảnh phi long thiêu đốt lên hai màu trắng đen xuất hiện, Bạch Ảnh Long sải rộng ra đôi cánh há to miệng dữ bắn ra một luồng quang mang khổng lồ nuốt trọn Băng Viêm Tứ Thủ trước mắt.
ẦM..!! Thanh âm chấn động vang lên.
Bịch...! Dạ Trần vội bật lùi ra sau, một vòng tròn ma pháp xuất hiện ngăn lại máu tươi đang chảy ra ở bả vai bị Băng Viêm một phát cắn đứt rời cánh tay.
Khốn kiếp thật! Trực diện ăn một viên bạo đạn cũng không chết...!Đồ khốn, ngươi còn là Trung cấp ma thú sao?
Nhìn Băng Viêm bị khói bụi bao trùm trước mắt, Dạ Trần hậm hực mắng to.
Bình thường một Trung cấp ma thú chỉ cần dính dư uy của Bạo Đạn cũng đủ để tan xương nát thịt.
Không ngờ đến, Băng Viêm Tứ Thủ ở trước mắt trực diện lĩnh chiêu vậy mà không chết còn phản kích mạnh mẽ nữa chứ!
Bát Ám Thương! Ở một bên, Tứ Du cũng không rảnh tay, hắn mau chóng tạo ra tám cây ám thương sắc nhọn.
Lên! Tứ Du tay chỉ vào thân ảnh to lớn trong màn đêm.
Phập phập..!! Từng cây ám thương theo lệnh của hắn phóng lên đâm thẳng vào thân ảnh bốn tay kia.
Bóng ảnh Băng Viêm phản chiếu lại, lúc này nó chẳng khác gì một con nhím, quanh thân mọc ra vô số gai nhọn nhưng hình như tám chiếc gai này có chút dài quá cỡ.
PHONG ĐAO! Nhìn thật kĩ vào bóng đen đã cao hơn một trượng không có chút nhúc nhích, Tứ Du liền nhíu mày, bàn tay khẽ phất một lưỡi đao gió dài tám thước liền phóng ra chẻ đôi màn đêm đang bao phủ đối phương.
XOẸT..!! Thân ảnh bốn tay cao một trượng bị chém làm đôi.
Khung cảnh trước mắt liền hiện rõ trong tầm mắt những người ở đây.
Băng Thế Thân! Nhìn kĩ vào thân xác chỉ là một tảng băng giống như Băng Viêm Tứ Thủ mà thôi, Tứ Du không khỏi kinh ngạc.
Vù...!! Hắn vội quay người một vòng, đánh giá thật kĩ tình hình xung quanh.
Bịch..
Dạ Trần tiến lại gần Tứ Du, hai người đứng dựa lưng vào nhau.
Lời thừa tí nữa hãy nói, tên khốn bốn tay đó chạy đi đâu rồi! Dạ Trần cảnh giác nhìn xung quanh, hắn khẽ mở miệng hỏi người bên cạnh.
Cảm nhận Dạ Trần lúc này vô cùng nghiêm túc, Tứ Du liền gật đầu không khỏi nhíu mày khẽ đáp lại: Quanh đây thôi!
Mặc dù mắt không nhìn thấy được thân ảnh đối phương nhưng tâm có thể cảm nhận được sát khí nhàn nhạt đâu đây đang nhắm về phía hai người họ.
Vết thương của ngươi sao rồi? Khẽ liếc bả vai bên phải, phần dưới không còn cánh tay của đối phương, Tứ Du không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi han.
Không chết được! Dạ Trần không quan tâm lắm đáp lại.
May mắn đối phương vẫn chưa ăn mất! Không thì phiền rồi! Liếc nhìn cánh tay nằm trên mặt tuyết cách đó không xa, Dạ Trần nhe răng nhếch miệng nói.
Phong! Tứ Du ngón tay hất lên.
Vù..!! Một làn gió xuất hiện quấn lấy cánh tay rời rạc của Dạ Trần về phía bên này.
Bộp! Tứ Du bắt lấy, không khỏi cảm thán thở dài một hơi.
Ngay lúc Băng Viêm Tứ Thủ kia mở to miệng máu định ăn mất tiểu ma thú, Dạ Trần liền điên cuồng lao lên, dùng cánh tay của mình hất tiểu ma thú trong miệng đối phương ra.
Nghĩ đến cảnh tượng hai hàm răng sắc nhọn của thân ảnh cao hơn một trượng đóng xuống, hắn không rét mà run, cũng thầm khâm phục sự dũng cảm của Dạ Trần!
Người này đáng để người ta dựa dẫm, giao ra tính mạng của mình nhưng cũng là một biến số khiến mọi thứ biến thành tro tàn trở lại với căn nguyên.
Quá nguy hiểm nhưng cũng quá kích thích, ở bên cạnh hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán đi!
Lần sau ngươi đừng có làm liều như vậy! Mặc dù nghĩ vậy, hắn vẫn phải lên tiếng khuyên nhủ đối phương.
Ở cùng người này, gan phải lớn một chút.
Không cả, có ngày bản thân không phải chết dưới kiếm của địch nhân mà là chính bị hắn doạ cho vỡ mật mà chết.
Lúc đó, quả thật là chết không nhắm mắt!
— QUẢNG CÁO —
Quay về phải báo lại cho Nguyên Tiểu Mỹ, phải thêm chút điều kiện đặc biệt khi tuyển Diệt Ma Giả cho Dạ Lân Linh mới được.
Ha ha...!Bằng hữu tốt lên tiếng nhắc nhở, Dạ Trần không khỏi ngại ngùng gãi đầu cười trừ.
Hừ! Thấy đối phương đánh trống lảng định cho qua chuyện, Tứ Du hừ lạnh một tiếng.
Giải quyết xong tên kia, ta sẽ khâu lại cánh tay cho ngươi! Hắn nghiêm giọng nói với Dạ Trần.
Cái gì? Nghe đối phương xong chuyện này định dùng phương pháp nguyên thuỷ chữa trị cánh tay cho mình, Dạ Trần liền trợn tròn mắt không dám tin.
Không cần đâu, ta...
Im miệng! Tứ Du lên tiếng cắt đứt lời nói nhảm của đối phương.
Trên đời này cũng chỉ có đan dược trị thương cấp bảy trở lên, tức là Siêu cấp Đan Dược mới có thể giúp mọc lại phần thân thể đã mất mà thôi, tất nhiên không bao gồm các bộ phận trọng yếu trong đó.
Hắn trên người hiển nhiên không có loại đan dược quý hiếm này rồi, đừng nói là hắn cho dù là Đại gia tộc cũng không có lấy một viên đặt trong nhà.
Đã vậy cũng chỉ còn biện pháp nối xương, tục gân có thể dùng trong lúc này mà thôi.
May mắn, hắn có chút kinh nghiệm may vá, nối xương nối gân chắc cũng không khác là mấy đi!
...!Tứ Du không khỏi đăm chiêu suy ngẫm.
Ực..!! Dạ Trần có chút sợ hãi, hắn thấp thỏm hỏi dò đối phương: Ngươi biết y thuật sao? Biết thì cao bao nhiêu?
Ta không biết! Tứ Du thẳng thừng đáp lại, không chút dối trá.
...!Dạ Trần quay người lại, đôi mắt chớp chớp nhìn vào đối phương.
Ngươi sao vậy? Thấy đối phương đột nhiên quay lại nhìn mình, Tứ Du nghi hoặc hỏi.
Dạ Trần đưa bàn tay lên sờ trán đối phương trước đôi mắt ngơ ngác mở to của chủ nhân của nó.
Cũng không nóng nha! Cảm nhận sự ấm áp truyền lại, Dạ Trần khẽ nói.
Cũng không lạnh luôn! Hắn chớp chớp mắt nói tiếp.
Bốp!
Tứ Du mặt đỏ lên vội hất cánh tay còn lại của thân ảnh trước mắt ra.
Hắn tức giận nhìn thân ảnh đang cúi đầu ở trước mắt cắn răng nói: Ngươi...
Tứ Du còn chưa dứt lời.
Đột nhiên, Dạ Trần ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt chớp hiện tinh quang, miệng nhỏ cười lạnh khẽ nói: Hiện thân rồi!
Vù...!! Dạ Trần vung mạnh tay ra phía sau, một