Một đạo quang mang từ trong thân thể Dạ Trần bay ra đậu ngay trên vai hắn.
Một tiểu hổ trắng xuất hiện, miệng nhỏ há to ra hết cỡ rồi nhanh chóng gập xuống.
Gừ gừ! Tiểu Hổ lắc lắc cái đầu gầm nhẹ vài tiếng.
Đôi mắt đen tuyền long lanh mà lim dim, có chút không tình nguyện đánh giá tình hình trước mắt.
Ai bảo Dạ Trần nguy hiểm như vậy, nó không thể không làm theo lời đối phương nói.
...!Tuyên Nghi nhíu mày nhìn lại Tiểu Hổ trên vai đối phương.
Mặc dù tiểu ma thú này trên người không phát ra khí tức mạnh mẽ cho lắm nhưng nó lại mang đến cảm giác thấp thỏm không yên cho hắn.
Thứ có thể ở bên cạnh Dạ Ma nhất định không phải là đồ vật tầm thường, hắn phải cẩn thận mới được, không cả không giết được kẻ thù ngược lại bị kẻ thù giết, trở thành trò cười của Giới thành!
Cũng tự trách bản thân thật là bất cẩn.
Mới đầu đến còn tưởng chỉ có hai người trước mắt mà thôi làm cho lòng tự tin của hắn tăng mạnh, ai ngờ đối phương vẫn còn một linh thú ẩn sâu trong người.
Mà có thể làm linh thú cho ma giả cũng chỉ có Dị Ma Thú tồn tại đặc biệt tiến cấp từ ma thú, Linh Nhân và Dị Thú trong Linh Tộc có thể đáp ứng đủ điều kiện cần thiết.
Điều đáng nói là trong số ba loại này...!không hề có kẻ yếu, cùng cấp chiến lực phát ra đều là áp đảo các tộc khác mà treo lên đánh!
Chỉ là tại sao tiểu ma thú trước mắt nhìn lại có chút ngốc manh như vậy!
Khuôn mặt ngáo ngơ đã đành, đầu nhỏ thì gục lên gục xuống, lúc thì lắc đông chán lại qua lắc tây, chưa kể trên người nó không có một chút tinh thần đặc trưng nào của ma thú cả! Đây là Hổ tộc thiên sinh mạnh mẽ, uy hiếp vạn tộc làm cho chúng sinh phải run sợ sao?
Cảm giác mang lại thật là mâu thuẫn quá đi!
Tuyên huynh...!sao vậy? Thần sắc của ngươi không được tốt cho lắm! Dạ Trần tỏ ra lo lắng vội lên tiếng hỏi han thân ảnh phía trước đã đứng im lặng không lên tiếng nãy giờ, khác hoàn toàn so với vẻ xúc động lúc trước.
Thật là biết cách làm cho người ta phải lo lắng!
Hừ hừ..!! Tứ Du ở bên cạnh phát ra thanh âm kì quái mặc dù đã mím chặt môi mình lại.
...!Tiểu Hổ ở trên bả vai Dạ Trần liếc đôi mắt nhỏ đánh giá đối phương.
Thần tình của nó chăm chú như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Vù..!! Tiểu Hổ dùng sức bật người lên phía trước, thân thể trên không hóa thành một đạo quang mang bay đến trước người Tứ Du.
Thấy tiểu bằng hữu trên vai chạy đi tìm người khác, Dạ Trần ánh mắt khẽ nhảy nhưng cũng không lo lắng lắm, hắn toàn tâm toàn lực tập trung vào thân ảnh có chút nguy hiểm đằng trước.
Đối phương không lo nhưng bên này Tứ Du đã có chút sốt sắng, đôi mắt thì mở to tỏ rõ sự không hiểu nhìn vào thân ảnh đang lơ lửng dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mình trước mắt.
Ngươi muốn gì? Bỏ qua chuyện đang diễn ra qua một bên, Tứ Du mỉm cười khẽ hỏi thân ảnh nhỏ bé trước mắt.
Hắn cũng đưa hai tay ra ôm lấy thân ảnh trắng đen trước mắt.
Dù sao đối phương cũng là linh thú của Dạ Trần, hắn cũng không lo ngại tiểu hổ con nhìn vô cùng vô hại này lại không đâu ra tay làm hại đến hắn.
Thật mềm! Tứ Du ánh mắt sáng trưng thầm hô lên một tiếng.
Bàn tay của hắn chạm vào thân thể đối phương như chạm vào lớp bông mềm vậy.
Không những mềm mại, cảm giác mang lại còn vô cùng thoải mái lan tỏa ra toàn thân làm cho hắn yêu thích không muốn buông ra...!khác biệt một trời một vực so với Long Thiên Giao hắn vừa mới có được!
Không lẽ tìm cách đổi với Dạ Trần? Suy nghĩ này le lói trong đầu đối phương.
Xoẹt xoẹt!
Cánh tay phải chớp hiện lên quang mang yếu ớt biểu thị sự phản đối.
Ha ha..!!" Tứ Du thấy vậy liền cười thầm.
Đó cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời của hắn mà thôi!
Gào gào!" Tiểu Hổ gầm lên hai tiếng đánh động đối phương.
...!Tứ Du chớp chớp mắt nhìn lại thân ảnh nhỏ bé trong tay.
Ý ngươi là sao? Hắn không khỏi ngại ngùng lên tiếng hỏi lại.
Ánh mắt thầm liếc qua thân ảnh đứng trước mắt.
Gào gào gào gào! Tiểu Hổ không chút phiền lòng vội gầm lên đáp lại người ta.
Ý của Tiểu Hổ là ngươi tuấn