Hết cách, ai bảo đối phương nắm thế chủ động trong tay, hắn cũng chỉ có thể bị động nghe theo, chỉ mong sao đối phương sẽ giữ lời.
Không làm mới thật là hết hi vọng!
Nhìn vào khuôn mặt ẩn trong mũ áo rộng kia, hắn không đoán ra được đối phương đang nghĩ gì nhưng điều kiện của đối phương đưa ra cũng không phải là tuyệt đường sống của người khác!
Giết Mạnh Nha, hắn có niềm tin.
Trong một thời gian ngắn cầm chân tiểu hổ nữ kia, hắn cũng không lo lắng là mấy.
Dù sao hắn cũng có Xà Huyền Khải hộ thân, trung cấp ma giả muốn giết hắn cũng không phải là dễ dàng một hai chiêu là được!
Xem ra đối phương có ý thả bọn họ đi rồi!
Dù sao, Xà Huyền Khải trên người cũng không phải là bí mật gì rồi.
Đối phương biết hắn có phòng ngự mạnh mẽ lại vẫn ra điều kiện bất lợi cho bản thân như vậy, xem ra cũng là một đấng quân tử!
Vương La đừng tin vào lời xảo ngôn của hắn.
Hay là ta và ngươi liên thủ giết ba tên kì đà này, rồi ta và ngươi tự mình giải quyết, cũng thuận tiện lấy lại danh dự đã mất cho tộc ta! Mạnh Nha lần này gấp thật, ánh mắt hắn vội xoay chuyển đưa ra lời đề nghị nghe vô cùng có lí.
Nghe lời vừa nói của đối phương, Vương La khóe mắt hiện lên một tia sáng rồi biến mất thật nhanh.
Nếu như trước khi Mạnh Nha chém đứt tay hắn nói lời như vậy, hắn đã không suy nghĩ gì mà đồng ý lời đề nghị của đối phương đưa ra luôn rồi.
Chỉ tiếc thời thế xoay chuyển, hắn và đối phương đã là kẻ địch của nhau, không lí nào hắn lại đồng ý điều kiện vô lí từ miệng đối phương thốt ra được.
Tất cả những lời đối phương nói ra đều là rắm thối, tại sao hắn phải là kẻ nhẫn nhục chịu thiệt mà không phải là Mạnh Nha, tên đáng chết đó!
Vương La tức đỏ mắt hoành thương đâm lên.
Ngu ngốc! Thấy đối phương đánh đến, Mạnh Nha thầm mắng một câu.
Soạt! Hắn lấy tốc độ nhanh nhất phản kích lại đối phương.
Keng..! Thương và đao để lại hư ảnh va chạm không ngừng.
Song đao của Mạnh Nha biến chuyển tạo thành vô số tàn ảnh chém về phía Vương La.
Vương La không thèm để tâm mấy hoa chiêu trước mắt, Thủy chi lực như hư ảnh tấm khiên đột xuất chấn tan hư đao.
Hừ! Biết đối phương thực lực đã mạnh lên không hề thua kém mình, Mạnh Nha toàn thân cháy lên hỏa diễm ngút trời.
Chết cùng với lửa của ngươi đi!"
Thủy Xuyên Thuật!
Vương La huyết thương lay động, một dòng nước xanh như giao long quấn quanh cán thương chạy xuống đầu mũi thương phóng xuất ra một đạo thủy trụ ẩn chứa những hư ảnh lấp lánh bên trong.
Hợp! Mắt thấy Thuật Pháp của y đánh tới, Mạnh Nha giơ cao song đao lên rồi quán chú ma lực hợp hai thành một thể.
Đao Tam Thức! Đại đao trong tay, Mạnh Nha điên cuồng hét lớn.
Khí thế trên người hắn ta mạnh lên một bậc.
SOẠT! Hắn một đao chém tới dễ dàng tách đôi thủy trụ ra.
Nhưng từ hai bên thủy tách rời bắn ra vô số thủy châm sắc nhọn.
Tiểu nhân ám toán! Mạnh Nha hừ lạnh một tiếng coi thường.
PHỪNG..!! Lấy hắn làm trung tâm, hỏa diễm không ngừng thiêu đốt ra xung quanh làm bốc hơi đi thủy châm đang tiến đến cùng với đó là thân ảnh của Vương La.
BỐP! Mạnh Nha còn chưa kịp mừng thầm, đầu huyết thương đã đập mạnh vào eo hắn tiện thể đánh bay hắn ra xa.
Ngươi..!! Mạnh Nha phun ra một ngụm máu tươi, thân thể vô lực trượt dài trên mặt tuyết.
Khụ khụ..!! Hắn một tay ôm eo một tay ôm ngực ho khan không ngừng.
Thân ảnh đứng ở vị trí cũ của người vừa bị đánh bay, chính là một tay cầm thương Vương La.
Không tệ à! Dạ Trần chăm chú theo dõi trận đấu cho ra đánh giá.
Nhưng còn chưa đủ lực đánh bại tên kia đâu! Thanh âm chán trường của Linh Lung khẽ vang lên.
Lân Diễm ở bên cạnh cũng gật nhẹ đầu đồng ý khẽ nói: Trong thời gian ngắn cộng thêm thương thế của cánh tay mang lại thì khó lòng mà vận đủ sức lực được, sức nặng của cây huyết thương cũng vì thế mà không đủ.
Nếu như tên kia mà không bị thương thì tên đáng ghét kia cũng phải gãy mất mấy căn xương sườn thì mới đủ!
Dạ Trần ngươi thật sự muốn thả đám xà nhân kia đi thật