Càng mất bình tĩnh thì càng khó khăn vận chuyển ma lực kích phát Thuật Pháp.
Mặc dù bản thân đã biết rõ điều này nhưng Linh Lung cũng khó lòng mà kìm được sự khẩn trương, hoảng loạn trong khi đồ đao đã nhắm chuẩn chiếc cổ trắng ngần của Lân Diễm, vị tỷ muội tốt của nàng khó khăn lắm mới tìm được!
BÙNG! Quang chi lực bạo phát tập trung vào một điểm, Linh Lung hai tay đan chéo thầm hô: Bí Thuật - Thiên...! Tất cả diễn ra đều rất nhanh nhưng nàng ta còn chưa kịp chuẩn bị xong.
Xoạc!
Phụt!
Thanh âm xé toạc và huyết tinh phun trào đã truyền lại đôi tai và ánh mắt rung động của Linh Lung.
Không thể nào! Linh Lung không dám tin vào những gì bản thân vừa được nhìn thấy, kết quả này nàng còn chưa nghĩ tới đâu.
Đối diện ở xa.
...! Mạnh Nha ánh mắt kịch biến, khuôn mặt dữ tợn co giật không ngừng tỏ rõ vẻ không dám tin lén nhìn thân ảnh đang quỳ một chân bên dưới kia.
Đại đao trong tay cũng vì thế mà ngừng lại, đứng từ xa còn tưởng nó bị tuyết rơi làm cho lạnh cóng không thể di chuyển tiếp được nữa đây!
Tí tách tí tách..!! Những giọt máu nhỏ không ngừng nối đuôi nhau chạy xuống mặt tuyết, trước ngực y đột nhiên xuất hiện một vết cắt ngang ngực thật dài in thật sâu vào bên trong.
Ngươi...!không thể...! nào...!sao có thể...!như vậy! Cảm giác vô lực không ngừng nuốt trọn tâm trí, toàn thân sức lực rút đi không để lại một chút gì, Mạnh Nha thân hình cao lớn lảo đảo lùi lại ra sau nhưng vẫn gắng sức thốt lên lời.
Lân Diễm chưa trả lời thì một điểm tinh quang lấp lánh cuối cùng trong màn đêm đã thu hút ánh nhìn của y.
Ngay khi ánh sáng lẻ loi chỉ có một mình đó biến mất, Kiếm tàn người tàn câu nói của Lân Diễm một lần nữa vang vọng trong đầu Mạnh Nha.
Hắn liền hiểu ra, hiểu ra tất cả mọi chuyện, bản thân...!chỉ đang lầm tưởng mà thôi!
Đúng là kiếm tàn người tàn...!khục..! Mạnh Nha cảm thán, y không dấu được nỗi bi thảm mà phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng trở lên căng cứng, không còn ý trí chống đỡ liền ngã xuống mặt tuyết đằng sau.
ẦM! Khi y nằm xuống có kẻ vui mừng có người tiếc thay.
Phù! Lân Diễm thở ra một hơi.
May mắn có Thiên Phạt cạnh bên nếu không người nằm xuống là nàng cũng nên.
Trọng điệp hai tầng gia tăng uy lực, cũng đâu dễ tiếp nhận như trong tưởng tượng trước đó!
Ngươi lừa ta! Thế cục trước mắt được giải quyết, Lân Diễm an toàn không có sao, Linh Lung liền hiểu ra mình bị người ta lừa gạt, nàng không khỏi tức giận quay sang chất vấn đối phương.
Ta đâu có lừa ngươi đâu, ta cũng nghĩ như ngươi mà! Dạ Trần mặt tỉnh bơ đáp lại.
Lại còn ngụy biện! Linh Lung sao mà tinh ý, đã lấy lại được sự bình tĩnh, nàng liền nhận ra được sự giả dối trong lời nói và biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương.
Lời nói không có chút lo lắng bận tâm, trong khi y luôn là người quan tâm đối phương nhất.
Khuôn mặt mặc dù có chút biến đổi nhưng nhìn kĩ lại mới thấy giả trân hết sức.
Vậy mà nàng Linh Lung lại bị lừa một cách dễ dàng như vậy, thật là muốn tìm một cái hố để chui xuống!
Cái gì mắt sáng nhìn thấu mọi chuyện...!nghĩ lại cảm thấy thật là buồn cười, thanh danh một đời tạo ra hình tượng không gì không thể biết để đứng trước mặt đối phương thị uy cũng bị hủy chính trong tay nàng mất rồi!
Linh Lung tâm hồn thiếu nữ bay bổng, không ngừng luẩn quẩn trong vòng rối suy nghĩ.
Bỏ mặc đối phương sắc mặt đang không ngừng biến đổi qua một bên, Dạ Trần mỉm cười nhìn sang thân ảnh tay chống đại kiếm đang chậm rãi đứng lên.
TING! Sau lưng Lân Diễm là màn đêm đen vô tận mà ánh sáng của Linh Lung không thể chiếu tới, đột nhiên một chấm đỏ xuất hiện ngay sau đó là hào quang huyết sắc đỏ rực một góc trời.
Diễm Nhi...!cẩn thận! Dạ Trần lần này thật sự là thất kinh, hắn hốt hoảng thét lên.
Bạch Ám Thức - Hắc Bạch Phi Long!
Dạ Trần không suy nghĩ gì đột xuất bạo phát ma lực, điều này làm cho khí tức của y trở lên cuồng loạn khuếch tán ra xung quanh.
Bạo cho ta! Mắt thấy huyết vân đã cận kề Lân Diễm, Dạ Trần siết chặt tay, cắn răng tự bạo hư ảnh phi long dần hiện đổi lấy tốc độ nhanh nhất bắt kịp huyết sắc đang đến.
ẦM!!
Xoẹt!
Đạo quang mang hai màu trắng đen như lưu