Trước có huyết sắc ma vân, sau có huyết sắc chi khí chớp hiện không ngừng, mỗi nơi một chuyện, chuyện nào cũng quan trọng không khỏi làm cho Dạ Trần phải vắt óc suy nghĩ.
Mà ở ngay bên cạnh, Lân Diễm lại đang trọng thương hôn mê bất tỉnh, mặc dù đã cho dùng đan dược trị thương tốt nhất nhưng vẫn không có khởi sắc gì, nét mặt nhiều khi còn thể hiện ra sự đau đớn, điều này càng làm cho Dạ Trần nhói lòng, khó đưa ra phán đoán chính xác cần phải làm gì lúc này, trong khi ba bên đều đặt bản thân trong tình huống nguy hiểm? Hắn cần phải trợ giúp ai trước tiên?
Khoan đã...!thứ quái quỷ gì đây?" Quan sát kĩ một lúc liền phát hiện dưới lớp cổ áo của Lân Diễm, làn da trắng xuất hiện những đường tơ máu nhỏ xíu, Dạ Trần đôi mắt hắc bạch phân minh liền mở to ra, ánh mắt trở lên rung động kịch liệt.
Soạt! Không dám suy nghĩ nhiều vội đặt đối phương nhẹ nhàng nằm trên mặt tuyết, Dạ Trần đưa tay ra, khẽ vén cổ áo Lân Diễm sang một bên liền nhìn thấy từ miệng vết thương nhỏ trên bả vai đang không ngừng lan tỏa ra những đường tơ máu hiện rõ trên da thịt tạo thành một đồ án huyết xà vô vùng đáng sợ.
Huyết Xà Ấn? Nhớ lại Thuật Pháp của xà nhân gây ra chuyện này, Dạ Trần liền hiểu ra một số chuyện, tại sao Lân Diễm dùng đan dược lại không có tiến triển gì rồi, tại sao đối phương là cao cấp yêu giả uy lực chiêu thức phát ra lại yếu như vậy, không hề áp đảo được hắn như những cao cấp ma giả hắn từng được gặp trước đây!
Độc sao? Hay là nguyền rủa, ấn chú hay ấn kí gì đó? Trong đầu không có chút kiến thức gì về xà tộc và đồ án Thuật Pháp, Dạ Trần liền bàng hoàng không biết phải làm sao.
Khốn kiếp, biết vậy đã đọc sách nhiều hơn! Đáp mạnh lên tuyết trắng, Dạ Trần tức giận thầm mắng bản thân một câu.
Đây có lẽ là lí do tại sao sư phụ hắn Thiên Tuyệt Luân, lại đưa cho hắn quyển sách viết về kinh nghiệm của bản thân đã từng trải qua đi.
Nhưng lúc này hiểu được thì đã làm sao? hắn cũng không có thời gian ngồi giở sách ra đọc à!
Dạ Trần cảm giác được, lúc này bản thân gấp đến nỗi sắp chết luôn rồi!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả tính toán ban đầu đều sai, mọi thứ đều đã vượt qua tầm kiểm soát của hắn!
A a a...!" Còn chưa kịp làm gì, vết thương cũ bên tay phải lại một lần nữa nhói đau.
Sao ngươi lại...!? Liếc nhìn cánh tay phải vô tội của mình lúc nào không tái phát bệnh cũ lại tái phát ngày thời khắc rối rắm này, Dạ Trần liền bất mãn lên tiếng nhưng nhờ đó hắn nhớ ra được hai chuyện.
Bên cạnh hắn lúc này trừ Lân Diễm ra, không phải là vẫn còn có người sao? Mặc dù không thể cho y là người được, mà đối phương là cái gì chính Dạ Trần cũng không biết rõ nhưng ngay lúc này đây sự tồn tại của y lại vô cùng quan trọng!
Tiểu hổ, ngươi biết ta đang gặp khó khăn lại còn thờ ơ không nhảy ra giúp, còn ở lì trong đó ngủ nữa...!ra đây nhanh lên, ngươi sinh ra là vì khoảng khắc cao cả này Dạ Trần nhắm lại đôi mắt, thầm hô to trong đầu.
Hắn biết rõ đối phương nhất định nghe thấy!
Thường ngày, Tiểu Hổ ra hay không ra Dạ Trần có thể mặc kệ nhưng bây giờ đã là thời khắc quan trọng, Tiểu Hổ không ra không được!
Tiểu Hổ ngươi mà không chịu xuất hiện, ta thề có trời đất chứng giám...!sẽ treo ngươi lên ngọn cây cao nhất Giới thành Thiên Phương! Mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì truyền lại, Dạ Trần liền giở trò cũ lên tiếng uy hiếp đối phương.
Rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt, sau chuyến Ma Đồ này, hắn phải dành riêng một ngày để đả thông tư tưởng của đối phương mới được!
Vù! Rất nhanh một đạo quang mang từ trong thân thể Dạ Trần phóng ra bên ngoài.
Một thân tuyết trắng Tiểu Hổ, khuôn mặt vẫn còn lơ ngơ, miệng nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, bốn chân thì buông thả nhìn không có chút sức lực nào trong người hết.
Tiểu Hổ còn chẳng thèm mở to ra đôi mắt để nhìn đường mà cứ thế lơ lửng trên không chậm rãi bay về phía trước đến khi cộm vào trán Dạ Trần một cái thì mới chịu mở ra đôi mắt không một chút tình nguyện!
...! Dạ Trần nhìn thấy mà cảm giác thêm phiền, y không chút do dự phất tay một cái, sức lực phát ra đánh bay Tiểu Hổ cắm đầu