Chín đoạn kiếm thân chia ra làm chín vị trí khác biệt cùng khép lại một khoảng không cố định, ta gọi nó là Cửu Vị Đoạt Không, pháp thứ tứ trong Vô Thiên Pháp!
Chỉ tiếc Cửu Vị Đoạt Không không phân địch ta, đến cả ta bước vào khu vực bị ảnh hưởng cũng phải dừng chân lại, đến cả Thuật Pháp bước vào cũng là như thế, tiếc thật đó.
Hi vọng lần sau gặp lại, ta và ngươi sẽ phân ra được sinh tử!
Một huyết giả cực mạnh của Huyết Ma Tông bị trúng Thuật Pháp không thể di chuyển đang ở ngay trước mắt vậy mà bản thân lại không thể ra tay kết liễu được đối phương, Thiên Y không khỏi tiếc hận.
Lúc này đây chỉ có Siêu cấp ma giả hay ma pháp cấp bảy trở lên mới có thể đánh xuyên qua không gian của Cửu Vị Đoạt Không nhưng bên trong ma đồ, cao cấp đã là mạnh nhất thì lấy đâu ra được, nghĩ nhiều cũng chỉ là vô ích!
Càng suy nghĩ thì càng cảm thấy thất vọng, ăn thì không ăn được bỏ qua thì lỡ mất cơ hội tốt.
Vì đối phương ngay lúc này đây đã cực kì khó đối phương mà Huyết giả chỉ cần đủ lượng huyết tinh cung cấp thì sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, ngày sau gặp lại có thể là đối thủ của đối phương không đã là một vấn đề nan giải!
Phù! Thiên Y mệt mỏi thở hắt ra một hơi.
Ngay khi nàng ta đang không biết phải làm sao, một thanh âm quen thuộc truyền đến: Vị tỷ tỷ xinh đẹp ở trước mắt có thể để ta giúp đỡ tỷ một tay không?!
...!Người mới đến nhắm vào bản thân, Thiên Y không khỏi kinh ngạc.
Nàng và Huyết Thiên là cao cấp ma giả, cảnh giới cao nhất trong ma đồ đang quyết đấu.
Vậy mà vẫn có người dám lại gần, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Nhỡ hai người họ nhỡ tay hay thấy chướng mắt một chưởng đánh chết đối phương thì sao?
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra à!
Thanh âm này..!! Rất nhanh, nàng liền nhận ra đối phương là ai, ma lực âm thầm thúc dục cũng được ngừng lại.
May mắn người nói ra là Dạ Trần, nếu như phải người khác dám nói câu trêu đùa ban nãy nhất định sẽ bị Thiên Y một chưởng đánh bạo thành thịt vụn!
Soạt! Thiên Y vội quay người quỳ một chân xuống mặt tuyết.
Đứng lên đi! Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Dạ Trần liền nói.
Nhìn Thiên Y chậm rãi đứng lên, đôi mắt thì có chút ngại ngùng lén quan sát mình, Dạ Trần nhíu mày liền lên tiếng nhắc nhở: Bỏ bớt mấy nghi lễ rườm rà này đi...!đừng làm cho người khác chú ý! Không thể không tìm thêm lí do gì đó cho đối phương đi xuống đỡ ngại ngùng.
Rõ! Thiên Y gật nhẹ đầu đáp lại.
Thiên chủ sao người lại đến đây? Đối phương không phải đang ở bên kia giải quyết xà nhân tộc sao, sao lại sang đây tìm nàng rồi?
Thiên Y không khỏi nghi hoặc.
Không lẽ Thiên Chủ chán quá, sang đây tìm ta trò chuyện...!không thể à! Càng nghĩ thì càng không hiểu, Thiên Y chỉ có thể chờ Dạ Trần lên tiếng giải thích!
Có chút chuyện phiền phức xảy ra, lại nhìn không thấy ngươi đâu nên ta chạy sang đây tìm hiểu nguyên do đó! Mắt nhìn Huyết Thiên bất động trong màn ma lực bàng bạc, xung quanh y lại là chín đoạn kiếm tách rời phong tỏa tứ phương, Dạ Trần hai mắt tỏa sáng vội trả lời Thiên Y.
Là lỗi của thuộc hạ! Hóa ra là bản thân gây ra chuyện, Thiên Y liền xấu hổ vội lên tiếng nhận lỗi.
Từ lúc bước vào ma đồ quái quỷ này, bản thân luôn gặp khó khăn cản đường lại không thể ra tay giải quyết thật nhanh gọn, trước đó lại còn để cho hai xà nhân tộc phải giết chạy thoát khỏi lòng bàn tay trong khi bản thân mạnh một cách áp đảo.
Nàng thật sự là không còn mặt mũi đối diện với người trước mắt, giờ đây lại thêm một chuyện nữa, hình tượng hoàn hảo bản thân bấy lâu nay khổ cực xây dựng trong mắt đối phương có khi tan thành mây khói rồi cũng nên?
Nhớ lại ngày trước, Thiên Chủ không ngại ra tay cứu giúp một tên ăn mày vô dụng đang bị người ta khinh rẻ chà đạp, lại hết lòng bồi dưỡng giúp y trở thành ma giả đứng trên vạn người, lại không ngại một lần nữa cho y một mái nhà, được ăn ngon mặc đẹp, một cuộc sống không còn lo nghĩ ngày mai sẽ ra