Nghỉ ngơi một chút đi! Cảm thấy đã đi được khá xa mang lại cảm giác an toàn hơn lúc trước rất nhiều, Dạ Trần bèn nói với Thiên Y ở bên cạnh.
Từ lúc bước vào Ma Đồ đến nay, không phải là chiến đấu với ma thú cũng là từng bước từng bước khó khăn đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng, bọn họ đã không được nghỉ ngơi một cách chu đáo, ma lực tiêu hao cũng rất nhiều, thân xác sớm đã mệt mỏi chỉ là tinh thần vẫn không ngừng cổ vũ họ gắng gượng đi tiếp mà thôi.
Cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn, đến lúc ngồi xuống đánh một giấc rồi!
Vậy chúng ta sang bên kia đi! Lắng nghe lời đối phương vừa nói, Thiên Y liền gật nhẹ đầu, đôi mắt nàng liếc nhìn xung quanh tìm kiếm một nơi trống trải để tiện ngừng chân.
Chính bản thân nàng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Qua trận chiến với Huyết Thiên làm tiêu hao đi sáu phần ma lực có hơn lại thêm việc giải quyết hai xà nhân Giai Kì và Giai Lộ trước đó, quả thật không còn bao nhiêu sức lực trong người.
Nếu như không chịu ngừng lại mà cố chấp đi tiếp dính phải vận xui được gặp cao cấp ma thú đi lạc trong tình trạng này vậy thì to chuyện!
Soạt! Đi thêm một đoạn, Dạ Trần liền lấy ra một căn nhà bằng gỗ khá nhỏ.
Được rồi đó! Đánh giá một hồi, Dạ Trần liền gật đầu thỏa mãn.
...!Thiên Y tận mắt nhìn thấy mà không dám tin, cái này không khỏi cũng quá kì diệu đi.
Mặc dù nhẫn trữ vật chỉ không để được những đồ phát ra thuộc tính không gian làm cho không gian cách biệt trong nhẫn xung đột trở lên mất ổn định sinh ra tự diệt lẫn nhau, hủy luôn cả những món đồ để ở trong đó.
Nhưng nàng vẫn rất muốn hỏi Thiên Chủ một điều đó là, rốt cuộc trong nhẫn trữ vật của y để những thứ gì mà có cả căn nhà nhỏ trong đó? Nàng thế nhưng là lần đầu tiên được nhìn thấy có một người để cả một căn nhà trong nhẫn trữ vật à, quá khác biệt rồi!
Không hổ là Thiên Chủ của nàng!
Thiên Y ánh mắt tỏa sáng vô cùng sùng bái nhìn chăm chăm vào Dạ Trần.
Sao vậy? Quay sang liền thấy Thiên Y chớp chớp mắt nhìn vào bản thân, cái này cũng quá kì lạ rồi, Dạ Trần gãi đầu có chút nghi hoặc hỏi đối phương.
Không lẽ hành động vừa rồi của hắn làm cho Thiên Y thất kinh? Nhưng cũng chỉ là ngôi nhà nhỏ thôi à cũng đâu có gì lớn đâu.
Với lại biết rõ là thường xuyên phải đi đâu đó, có khi phải ngủ ở ngoài trời, hắn tự nhiên phải chuẩn bị đầy đủ chứ!
Nếu như Lân Diễm có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra căn nhà gỗ ở trước mắt, vì đó chính là căn nhà của nàng ta trước kia từng ở một mình trên Tuyết Ma Sơn à.
Không nghĩ đến Dạ Trần dám cuốc trộm cả nhà của người ta mà không hỏi ý kiến gì hết nếu để Lân Diễm biết được, không biết số phận của y ra sao đây?
Không có gì! Thiên Y lắc đầu như trống vội đáp lại.
Vào trong thôi! Đã không có gì cản trở Dạ Trần liền dẫn đầu đi vào.
Bước vào bên trong, Thiên Y liền thấy, nơi này cũng không tệ lắm à!
Lúc ở Thánh thành Thiên Phương, Dạ Trần dùng rất nhiều ma kim sửa đi sửa lại ngôi nhà gỗ này, tự nhiên không tệ đi đâu rồi!
Đúng rồi Thiên Y, ngươi biết thứ này từ đâu mà ra không? Nhớ đến chuyện gì đó, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tròn, Dạ Trần liền lấy ra Bạo Đạn hỏi đối phương nguồn gốc tạo nên thứ này.
Bạo Đạn? Nhìn vào vật tròn tròn trên lòng bàn tay Dạ Trần, Thiên Y liền nhíu mày trầm tư.
Đối phương hỏi nàng mới nhận ra, chính bản thân cũng không biết gì về Bạo Đạn cả, mặc dù pháp bảo trên đời nàng biết rõ rất nhiều còn hơn cả một số Ma Khí Sư cường đại!
Thứ này thuộc hạ không rõ, chỉ biết nó mới xuất hiện trong ngàn năm qua! Thiên Y lắc đầu có chút thất vọng lên tiếng.
Không sao, chỉ là ta có chút hiếu kì mà thôi! Thấy thần sắc của đối phương biến đổi không được tốt cho lắm sau ngay câu hỏi của mình, Dạ Trần vội nói.
Mà hắn cũng đích thực rất hiếu kì về Bạo Đạn, mặc dù đã từng tách hết tất cả bộ phận của nó