Bộp...! Một thân ảnh cao lớn bước ra từ hắc ám đã bao trùm một góc Ma Tư Các.
Diệt Chính tướng mạo bình thường nhưng trên thân khí thế không hề tầm thường, hắn ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thiên lão.
Khí thế hai bên phát ra làm cho tầng bảy Diệt Ma Hội không ngừng chấn động, những quyển Thuật Pháp đáng quý hư không bay lên rồi đột nhiên bạo tạc thành mảnh vụn.
Muốn diệt Diệt gia ta? Ha ha ha, đừng tưởng ngươi là nguyên lão thì muốn làm gì thì làm.
Thiên Tuyệt Luân, ngươi phải nhớ kĩ Diệt Ma Hội là của Diệt gia ta! Thanh âm Diệt Chính vang vọng khắp Ma Tư Các.
Nhiều thân ảnh ở xa nghe được mà phải nghiêm nghị nhìn lại.
Không nghĩ đến Ma Đồ vừa mới mở ra lại có kịch hay như vậy.
Ngày thường chúng ta là đối thủ nhưng trước mắt có một món hờn lớn, hi vọng các vị suy nghĩ kĩ trước khi làm!
Ở trong một tửu lâu, bốn thân ảnh ngồi cùng một chỗ, tâm thần luôn hướng về ngôi nhà cao nhất ở Giới thành.
Người vừa mới nói không phải ai khác chính là gia chủ Nghê gia Nghê Văn Võ.
Văn Võ huynh nói cũng không sai nhưng...!coi đó là một món hời lớn có vẻ hơi vội.
Dù sao thời thế thất thường, nhầm không phải là uổng chữ Văn trong tên của huynh sao? Thấy đối phương ánh mắt dần dần nghiêm lại hướng vào bản thân trên thân khí tức mạnh mẽ ẩn hiện, gia chủ Kim gia Kim mạnh cười nhạt một tiếng khẽ nói.
Đối phương hù người khác còn có chút tác dụng, chứ hù hắn thì không có tác dụng gì, chỉ làm mất phong độ của gia chủ của một Đại gia tộc nên có mà thôi!
Chuyện trước mắt cứ từ từ rồi tính, dù sao Diệt Vô Ưu vẫn còn đó, hắn cũng không phải là kẻ ngu, nắm trong tay Diệt Ma Hội bao nhiêu năm, ắt hẳn cũng phải dấu một hai đại chiêu trong tay! Ngồi ở một bên, một trung niên nam tử khí chất ngời ngợi trên thân nhiều khi phát ra thần quang cười nói.
Hắn chính là gia chủ của Lục gia Lục Chính Thần!
Xem ra cả bốn gia chủ của bốn đại gia tộc mạnh nhất ở Giới thành đều âm thầm lén lút trốn vợ con ra đây để uống rượu thưởng trăng rồi.
Dù sao nơi này cũng là tửu lâu à, không uống rượu còn có thể làm gì?
Hắn nói không sai.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là ở Ma Đồ, mười ngày đầu tiên bước vào thế nhưng trôi qua không dễ dàng đâu! Gia chủ Tuyên gia Tuyên Liêm liếc nhìn ba người ngồi ở dối diện một vòng rồi cười đầy ẩn ý lên tiếng.
Lần này một vạn ma giả đi vào, chậc chậc chậc, mỗi lần nghĩ đến con số này cõi lòng ta lại run lên! Nhớ lại số người Diệt Ma Hội cho phép đi vào Ma Đồ, Lục Chính Thần liền uống một chén rượu lớn đặt ở trên bàn rồi thốt ra lời cảm thán.
Thanh âm truyền ra không rõ là cay đắng hay là vui mừng? Có khi là cả hai?
Họa từ trong phúc mà ra, muốn đoạt những thứ kẻ khác mong muốn lại không chịu bỏ ra những thứ bản thân đang có để bù vào, chuyện tốt như vậy có ở trên đời sao? Nghê Văn Võ nghe đối phương nói mà bật cười, ánh mắt hắn tràn ngập sự khinh bỉ liếc nhìn thân ảnh không ngừng uống rượu như nước kia.
Nguyên Tố Đại Lục đích thực là lấy thực lực để vi tôn nhưng mọi thứ đều có giới hạn!
Luân thường đạo lý chính là tiêu chuẩn, kẻ không có ma lực cả cuộc đời này nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt, dám vi phạm đồ đao chờ sẵn.
Mạnh hơn một chút là những kẻ nắm giữ cường quyền trong tay liền có thể hô phong hoán vũ làm những việc mình thích nhưng không thể vi phạm quá tam ba bận điều trên.
Xa hơn nữa là những thực thể mạnh mẽ chính là ma giả, người sinh ra đã được nắm giữ một nguồn sức mạnh to lớn có thể làm ảnh hưởng đến trời đất, thoát li những thứ tầm thường nhưng nhân thần công phẫn một khi lạm dụng sức mạnh quá nhiều để đoạt lợi ích riêng cho bản thân, vô tình sẽ làm cho người người phẫn nộ liên hợp thảo phạt đến chết mới thôi!
Cho nên dù mạnh đến đâu mà muốn đoạt đi một thứ gì đó bản thân thèm muốn cũng phải đưa ra vật giá trị tương đương hoặc bỏ ra công sức ngang bằng với nó.
Mặc dù công bằng là thứ xa xỉ thật nhưng vẫn không phải là không có, nó luôn ẩn hiện ở xung quanh chúng ta chỉ mắt tinh đến mấy cũng không nhìn thấy nó