Thiên Y đừng có khinh thường ta!
Ta thế nhưng là Thiên Nhân Chi Nhân trong đổ đấu.
Cho dù là dùng cánh tay trái không thuận...!cũng đủ để xử lí ngươi rồi!
Dạ Trần kiêu ngạo tận trời nói ra.
Ha ha ha..
xử lí ta...!ha ha ha...!! Đối diện, Thiên Y nghe Dạ Trần nói mà không khỏi bật cười.
Đúng vậy.
Thiên Nhân Chi Nhân đó là cảnh giới của người hiện tại cũng như là cảnh giới của người lăm năm trước đây.
Khi đó, ta vẫn còn nhớ, hai ta hợp sức đánh bại Đổ Thánh - Phong Chi Vương khiến y phải tái xanh mặt, lảo đảo rời đi, mà ta nhớ không lầm, thời điểm đó ta cũng là Thiên Nhân Chi Nhân đó thôi.
Nhưng Thiên Chủ à, tất cả đều là quá khứ rồi.
Thiên Y ta đã sớm không còn là Thiên Nhân Chi Nhân gì đó nữa rồi, ha ha ha! Thiên Y cười đắc ý, ánh mắt nhìn Dạ Trần như một trò chơi nhân gian vô cùng thú vị vậy!
Không còn là Thiên Nhân! Dạ Trần không khỏi kinh ngạc.
Cảnh giới đổ đấu chia làm Nhân Thường, Tỉnh Nhãn, Nhất Vị rồi đến Thiên Nhân.
Mặc dù chỉ là trò chơi nhưng mỗi cảnh giới trong đây đều đại diện cho khoảng cách thực lực của đôi bên tương đương với sự nhận biết, nhạy bén, nắm bắt tình hình từ năm giác quan so với tốc độ phản ứng, khả năng nắm bắt tình huống cho đến việc nhận thức phải đưa ra kết quả phản ứng lại như thế nào.
Có thể nói, người nào đạt cảnh giới càng cao trong đổ đấu thì xác suất thua càng thấp, mà thứ này cũng liên quan rất nhiều đến kinh nghiệm và khả năng chiến đấu của ma giả đương thời cho nên không thể chủ quan phớt lờ được.
Học hỏi thêm kiến thức không bao giờ là chuyện thừa mà!
Nhưng nếu đúng như lời Thiên Y vừa nói, Dạ Trần không dám tưởng tượng tiếp đâu.
Vì Thiên Nhân Đổ Đấu kỹ thuật đã ảo diệu vô song, thần kì mà khó lường.
Vượt qua Thiên Nhân, cái này không phải là siêu phàm thoát tục sao? Kỹ thuật phải ảo đến mức nào à!
Lách cách lách cách..!! Thanh âm bẻ khớp đột nhiên vang lên, nó làm cho Dạ Trần đang mải mê suy nghĩ khẽ trừng mắt lên mà tỏ ra kinh nghi bất định liếc nhìn về nơi phát ra thanh âm hãi hùng đó!
Đối diện chính là ở đối diện không sai được, thân ảnh cười mị đó, ánh mắt sắc bén đó, bàn tay ra sức đến căng cứng mà nắm chặt lại đó, khóe miệng cười lạnh đó làm cho Dạ Trần không khỏi hoảng hốt lùi ra sau.
Ta sẽ cho người nếm thử một chút.
Rồi sau đó, suy nghĩ lại cũng chưa muộn! Thiên Y cười tà nói ra.
Khoan...!
Dạ Trần vội kêu lên nhưng đã muộn.
Thiên Chủ! Giọng nói ngọt ngào truyền tới nhưng lại như ma âm gọi hồn trong truyền thuyết, không...!không phải như mà là đích thị là nó rồi, cái thứ đáng sợ đã làm cho con người ta ám ảnh hằng đêm không ngủ được, tâm lý thì bị bóp chặt, bản tâm thì bị giằng xé đến khó chịu.
Để rồi sinh ra một luồng áp lực vô hình giống như tòa núi lớn đè nặng lên bản thân khiến cho chúng ta hít thở không thông, đại não không thể vận động dẫn đến mất đi lí trí để rồi bản tâm bị vấy bẩn, trở lên sa ngã cùng cực để rồi biến thành con rối xinh đẹp cho người ta mua vui!
BỤP! Đập mạnh bàn tay trái lên ngực, Dạ Trần lấy lại tỉnh táo, dù vậy y vẫn có chút kinh sợ liếc mắt nhìn về phía Thiên Y ở đối diện.
Mùi vị không tệ chứ, Thiên Chủ? Thấy đối phương nhìn qua, Thiên Y cười nói nhưng ánh mắt không hề tốt một chút nào!
Nhìn hai người lúc này giống như kẻ thù hơn, chứ không phải là quan hệ bẵng hữu vốn có trước đó!
Không tệ cái đầu ngươi! Dạ Trần thầm mắng.
Đối phương mới chỉ gọi một tiếng thôi, mà cứ như qua ngàn năm lâu vậy.
Cảm giác linh hồn bị xẻ ra làm hai đó, không những khó chịu lại còn khó thở, cứ tưởng bản thân sắp chết đến nơi thì mùi vị ngon được mới là lạ!
Là Tà Thuật? Dạ Trần mặc dù lên tiếng hỏi nhưng trong lòng đã sớm có kết quả.
ỪM.
Là Thiên Tà, ngang hàng với Thiên Vương Chi Vương! Thiên Y cũng không dấu hắn liền gật đầu nhận luôn.
Đam Mỹ Hay
Người không thích? Thấy Dạ Trần tỏ ra khó chịu, Thiên Y liền