Bên phía đám người Tứ Du.
Đã qua một đêm Tứ Du đi vào chữa trị cho Lân Diễm mà vẫn không thấy động tĩnh gì truyền ra, không hiểu một chút nào về y thuật Ngũ Kiếm và Thanh Bình không khỏi lo lắng thay!
Dạ huynh đệ vẫn chưa thấy quay lại.
Xem ra bên đó cũng có chuyện gì rồi! Thanh Bình chờ mãi cũng cảm thấy chán nản không khỏi thở dài một hơi cảm thán.
Dạ Trần cũng đã nói lại, nếu không thấy y quay về, bên họ có thể tự ý hành động.
Từ đó có thể cho thấy không những bên đối phương đã xảy ra chuyện mà bên họ cũng chuẩn bị xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đây!
Ma Đồ bí ẩn, thế lực đi vào lại nhiều.
Rồng rắn hỗn tạp gặp chuyện không may cũng là bình thường.
Yên tâm đi, cho dù vạn ma chết hết, Dạ Ma cũng không chết được đâu! Ngũ Kiếm ngồi xếp bằng ở một bên, mắt vẫn nhắm nhưng miệng khẽ mở nói ra cảm nhận.
Trước khi đi vào đây, Dạ Trần còn đưa cho họ vài thứ bảo mệnh, có thể thấy trên người đối phương không thiếu đại chiêu ẩn tàng đâu.
Xui xẻo có khi không phải Dạ Trần mà ngược lại là những kẻ gặp được y mới đúng!
Cũng đúng! Nghĩ lại đối phương một thân nhỏ bé nhưng bản sự lại không nhỏ chút nào, Thanh Bình tấm tắc gật đầu.
Ngày hôm qua chỉ là dò xét, hôm nay mới thực sự là bắt đầu đây! Liếc qua cảnh sắc xung quanh một lượt, Thanh Bình chậm rãi nói.
Khắp nơi là một màu tuyết trắng ẩn tàng đi mọi thứ nhưng hắn vẫn cảm nhận được có sự hiện diện mờ nhạt của ma giả đâu đó quanh đây.
Dù sao số lượng ma giả đi vào Ma Đồ cũng đạt đến mức vạn, nói nhiều cũng không phải nhiều, nói ít cũng không phải ít, thêm chút cơ duyên xảo hợp gặp được nhau cũng chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng gặp mặt nhau rồi mà mãi vẫn không rời đi thì lại là một chuyện khác!
Gió thổi đến mang theo sát khí cùng với mùi máu tanh của nhân tộc trộn lẫn với huyết tinh của Yêu tộc hòa quyện lại thành mùi cay nồng.
Thanh huynh, xem ra hai ta cũng đến lúc phải vận động thân thể một chút rồi! Ngũ Kiếm cảm nhận sự vật hiện hữu trong không gian bằng mọi giác quan sắc bén của một ma giả đã trải qua bao nhiêu trận huyết chiến mài dũa thành!
Hắn không thể nào quên mùi vị mà bản thân được nếm trải nhiều lần trước đó!
Cách họ không xa về bên trái, mưa tuyết phiêu bạt trên đường không lực cản nhưng hai mươi bước chân đổ lại, một mảnh không gian kì lạ hình thành làm cho vô số tuyết nhỏ đọng trên không rồi lặng lẽ rơi xuống mặt tuyết trắng ngần như làn da tuyệt phẩm của các mỹ nhân đương thời!
Hai mươi bước về bên trái!
— QUẢNG CÁO —
Cạch..
Ngũ Kiếm lấy kiếm rút kiếm đưa cho Thanh Bình.
XOENG..!! Thân kiếm rời bao đối ảnh bắt lấy như bóng ma biến mất rồi hiện thân đã ngoài hai mươi bước có hơn.
Các vị...!chờ đã lâu!! Thanh Bình mắt nhìn khoảng không phía trước nở nụ cười.
Vù..!! Ma lực hắc diện quán trú như hố sâu vạn trượng không thấy đáy, kiếm trong tay liền động chuyển thân rạch phá không gian phía trước bằng một đạo kiếm ảnh hình bán nguyệt se tuyết sang hai bên!
Soạt..!!" Nơi kiếm ảnh đi qua, từng thân ảnh mặc áo lông trắng dày cộm phá tuyết nhảy ra bên ngoài.
...!Thanh Bình mắt thấy nhưng thân không động!
Là một kiếm giả thực thụ, hắn phải đường đường chính chính chém chết đối phương mới không uổng danh Ma Kiếm mà bản thân dày công khổ luyện mới đạt được!
Ma Kiếm các hạ, ra tay thật dứt khoát! Thân ảnh dẫn đầu bảy người đứng ra cười nhạt cho có lệ rồi nói, đối phương tay cầm phá phủ trảm núi nhìn vô cùng thuận mắt so với thân hình cao lớn được Thiên phác họa ra.
Khí thế trên người y phát ra cũng chỉ có một từ có thể diễn tả Lớn kết hợp với dáng người lực lưỡng vốn có cứ như là cự nhân từ trong sơn môn bước ra vậy, so với Thanh Bình ở đối diện vậy mà không kém là bao, ánh mắt đính trên gương mặt thì sắc lạnh, ẩn hiện trong đó là một chút huyết quang nhưng vẫn bị thân ảnh ở đối diện bắt được.
Xem ra đối phương khá là bất mãn với chiêu kiếm vừa rồi của Thanh Bình, điều này cũng cho thấy được, kẻ mới đứng ra mặt tươi cười cũng không phải là dạng người hiền lành gì!
Các người không tránh được, chết cũng đáng! Đối phương ẩn ý