Nguyên Tôn

Thiên nghĩ thực độc văn


trước sau

Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

Ngay khi Chu Nguyên vừa gật đầu thì khuôn mặt hai người Vệ Thương Lan và Vệ Thanh Thanh lập tức trở nên kích động.

Tuy rằng trong lòng bọn họ còn hơi nghi ngờ đối với việc Chu Nguyên có thể giải được Chướng Ma Độc, nhưng tình huống hiện tại của Vệ Bân đã rất nguy cấp, bọn họ chỉ có thể nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng này mà thôi.

Dưới ánh mắt nóng rực của đôi cha con kia, Chu Nguyên đành miễn cưỡng bước đến giường xem tình trạng cơ thể của Vệ Bân thì lại thấy đứa nhỏ đang nằm trên giường cũng mong chờ nhìn hắn, Chu Nguyên cười khổ một tiếng rồi quay sang Yêu Yêu nhỏ giọng hỏi:

-Đệ làm sao có đủ khả năng để cứu nó?

Hắn rất rõ năng lực của bản thân đến đâu. Những nguyên văn mà hắn biết, không có loại nào có thể giải được độc của Vệ Bân cả.

Bộ dạng rối rắm của Chu Nguyên khiến Yêu Yêu cảm thấy buồn cười, cô nhếch môi đỏ mọng một cái rồi quay sang nói với Vệ Thương Lan:

-Hắn nói hắn cần mười ngày để chuẩn bị một số đồ vật mới có thể bắt tay vào giải độc được.

Nghe vậy, Vệ Thương Lan ngẩn người một lát rồi vội vàng hỏi:

-Điện hạ cần những gì? Nếu được, ta có thể sai người đi kiếm về cho điện hạ.

-Chỉ là một số nguyên liệu để điều chế nguyên văn mà thôi, không cần Vệ tướng quân nhọc lòng.

Yêu Yêu lắc đầu nói.

-Vậy, ta sẽ sai người sắp xếp phòng khác cho mọi người, thời gian này, mọi người cứ ở lại phủ tướng quân đi! Dù sao nơi này của ta rất an toàn, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Giọng nói Vệ Thương Lan tràn đầy nhiệt tình, ông đề nghị.

Đối với sự an bài của ông, Chu Nguyên cũng gật đầu đồng ý, sau đó hắn liếc nhìn Yêu Yêu một cái, nhìn bộ dạng bình thản của cô cũng làm hắn bớt chột dạ một chút. Chu Nguyên suy nghĩ kĩ lại, theo hiểu biết của hắn về con người của Yêu Yêu, cô không phải là người thích nói bừa, nếu cô đã nói như thế thì nhất định cô có cách giải quyết được Chướng Ma Độc.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Chu Nguyên bình tĩnh lại rồi nói:

-Đại tướng quân, quả thật ta có thể cứu được Vệ công tử nhưng mà ta có hai điều kiện muốn bàn trước với tướng quân.

-Xin điện hạ cứ nói thẳng, Vệ Bân là con trai duy nhất của ta cũng là người nối dõi duy nhất của Vệ gia, chỉ cần nó có thể khỏe mạnh thì cho dù ta có phải mất mạng ta cũng quyết không do dự một chút nào.

Vệ Thương Lan trầm giọng nói.

-Thứ nhất, ta muốn đại tướng quân ra sức giúp bọn ta giành được Hỏa Linh Tuệ và Ngọc Anh Quả.

Nghe Vệ Thương Lan trả lời như vậy, Chu Nguyên cũng không khách sáo mà nói ra mục đích chuyến đi lần này của bọn họ.

Đối với điều kiện này của Chu Nguyên, Vệ Thương Lan không hề bất ngờ chút nào, ông im lặng một lát rồi nói:

-Không giấu gì điện hạ, hiện tại việc di tích xuất hiện ở gần Hắc Uyên, Thương Lan Quận đã truyền đi khắp nơi, không ít kẻ nghe tin đều muốn có hai loại báu vật này mà đến đây, nhất định sẽ xảy ra cuộc chiến tranh giành khốc liệt, không chừng tên Hắc Độc Vương kia cũng sẽ tham dự vào chuyện này.

Thời điểm nhắc đến ba chữ Hắc Độc Vương, trong mắt Vệ Thương Lan cũng nổi lên sát khí.

-Có điều nếu điện hạ thật sự có thể trị khỏi cho Vệ Bân, phủ Đại tướng quân ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp điện hạ giành lấy hai thứ đó!

Vệ Thương Lan trầm giọng nói ra quyết định của ông, trong mắt ông, tính mạng của Vệ Bân là thứ quan trọng nhất.

Hành động quyết đoán của Vệ Thương Lan khiến Chu Nguyên ngạc nhiên, sau đó hắn cũng cười một tiếng rồi nói tiếp:

-Ta nghe nói trong phủ Đại tướng quân có một viên Thôn Nguyên Thạch, điều kiện thứ hai của ta chính là muốn xin viên Thôn Nguyên Thạch này.

-Điện hạ muốn Thôn Nguyên Thạch sao?

Vệ Thương Lan nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý:

-Quả thật Thôn Nguyên Thạch là một vật quý giá nhưng mà so với mạng sống của con trai ta thì nó chẳng có một chút giá trị nào cả.

-Chỉ cần điện hạ có thể cứu sống Vệ Bân, hai điều kiện mà người vừa đưa ra, ta chắc chắn sẽ hoàn thành.

Sau khi đã thương lượng xong, trong mắt Chu Nguyên tràn đầy vui vẻ, hắn ôm quyền trầm giọng nói với Vệ Thương Lan:

-Nếu Đại tướng quân đã đồng ý thì ta cũng sẽ dốc hết sức giải độc cho Vệ công tử.

-Được, Vệ Bân trông cậy vào điện hạ, Thanh Thanh, con dẫn điện hạ đến phòng khách, cho người dọn dẹp lo chu đáo chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ.

Vệ Thương Lan cười nói.

Vệ Thanh Thanh gật đầu một cái, gương mặt cô khi nhìn Chu Nguyên lộ ra nụ cười dịu dàng hiếm có, sau đó cô cất bước dẫn đường cho đám người Chu Nguyên đi đến phòng khách nghỉ ngơi.

Ngay khi bọn họ vừa rời đi, Vệ Thương Lan vẫn đứng yên một chỗ nhíu mày nhìn theo bóng lưng của họ.

Mà sau khi Vệ Thanh Thanh sắp xếp ổn thỏa xong những việc cha cô dặn dò cũng nhanh chóng trở lại, cô do dự hỏi:

-Cha, Chu Nguyên điện hạ có thể giải được Chướng Ma Độc sao?

Tuy việc làm của Doanh đại sư cực kỳ đáng hận nhưng không thể phủ nhận một điều, trình độ nguyên văn của lão ta rất cao, cho dù Chu Nguyên có tinh thông nguyên văn thì cũng kém rất nhiều so với lão.

Vẻ mặt Vệ Thương Lan có chút chán nản, ông thở dài một hơi rồi nói:

-Dù sao chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi. Ta hy vọng hắn cũng không gạt ta như lão đại sư kia! Bằng không, cho dù hắn là điện hạ cao quý đi chăng nữa, ta vẫn có thể đuổi hắn ra khỏi Thương Lan Quận.

Trong khi đó, ở phòng khách của phủ Đại tướng quân.

Lục Thiết Sơn vừa bước vào phòng thì lo lắng nhìn Chu Nguyên, hắn (LTS) nói:

-Điện hạ, người có thể giải được Chướng Ma Độc sao?

Chu Nguyên liếc mắt đáp:

-Ngươi hỏi ta, ta biết tìm ai mà hỏi đây?

Nghe Chu Nguyên trả lời như vậy, Lục Thiết Sơn cười khổ một tiếng:

-Xem ra mười ngày sau, chúng ta cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Thương
Lan Quận mà thôi.

Thấy Lục Thiết Sơn chán nản than thở, Chu Nguyên cảm thấy bất đắc dĩ, hắn lắc đầu một cái rồi nhìn về phía Yêu Yêu ung dung đang đùa nghịch với Thôn Thôn.

Chu Nguyên tiến lại gần cười khan một tiếng:

-Yêu Yêu tỷ, tỷ sẽ giúp ta chứ? Tỷ tinh thông nguyên văn như vậy nhất định có thể dễ dàng giải quyết được Chướng Ma Độc!

Yêu Yêu ngồi trên ghế ôm Thôn Thôn đùa giỡn, cô dùng tay chọc vào ót của nó, sau đó cô liếc Chu Nguyên đang đứng trước mặt nói:

-Hừ, tên tướng quân đó nghĩ thật hay. Trước đó thì lớn giọng uy hiếp ta, giờ lại muốn ta ra tay cứu con hắn.

Thấy Yêu Yêu nổi lên tính trẻ con như thế, khóe môi Chu Nguyên khẽ co giật một cái, thì ra cô gái tựa như tiên nữ này lại có thể có một lúc hẹp hòi như vậy.

Ngay cả Tô Ấu Vi đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà che miệng cười thầm.

Chu Nguyên bèn ngồi bên cạnh Yêu Yêu, hắn buồn bã than thở:

-Cơ bản thì ta không biết nguyên văn giải độc, hơn nữa Chướng Ma Độc rất khó giải được, cho dù biết thì ta làm sao có thể giải được cơ chứ?

-Ta dạy ngươi.

Yêu Yêu thản nhiên nói.

-Nhưng... ta không thể vẽ được nguyên văn tam phẩm.

Hắn cười khổ trả lời, tuy thần hồn của hắn hiện giờ có tiến bộ nhưng chỉ có thể vẽ được nguyên văn nhị phẩm là cao nhất rồi. Nếu muốn vẽ được nguyên văn tam phẩm thì hắn phải tu luyện thần hồn tiến vào hậu kỳ Hư Cảnh mới có thể làm được.

-Ai nói giải độc thì nhất định phải dùng nguyên văn tam phẩm vậy?

Nghe Chu Nguyên nói xong, Yêu Yêu lập tức liếc hắn phản bác:

-Cái lão già đó không có bản lĩnh nên mới dùng nguyên văn tam phẩm để áp chế Chướng Ma Độc.

-Trong mười ngày này, ta sẽ dạy cho ngươi một loại nguyên văn nhị phẩm có tên là Thiên Nghĩ Thực Độc Văn, thêm vài loại nguyên văn nhất phẩm có thể giải độc. Mười ngày sau ngươi cứ làm theo lời ta nói thì chắc chắn có thể dễ dàng giải được Chướng Ma Độc.

Vừa dứt lời, cô lấy ra một tờ giấy trắng rồi viết vài thứ lên trên sau đó mới đưa cho Chu Nguyên:

-Ngươi cũng cần chuẩn bị vài thứ mới có thể vẽ được nguyên văn này.

Lúc Chu Nguyên cầm lấy tờ giấy nhìn sơ qua một lượt, khuôn mặt của hắn chợt biến sắc, hắn nói:

-Yêu Yêu tỷ, tỷ cũng hơi ác rồi!? Mấy loại nguyên liệu mà tỷ ghi trên này toàn là máu của các loài độc nguyên thú... không lẽ tỷ muốn giết chết Vệ công tử sao?

Nhìn tờ giấy ghi nguyên liệu toàn là những loại có chứa kịch độc khiến trong lòng Chu Nguyên không nhịn được nghĩ rằng Yêu Yêu còn đang tức giận với thái độ khi nãy của Vệ Thương Lan nên mới muốn giáo huấn ông ta.

Đối với suy nghĩ này của Chu Nguyên, Yêu Yêu tức giận nói:

-Ngươi nói bậy gì vậy? Những thứ này đều là nguyên liệu của Thiên Nghĩ Thực Độc Văn, ngươi chưa từng nghe câu “lấy độc trị độc” sao!?

-Nhưng mà.. dùng nó chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ha!?

Chu Nguyên lo lắng hỏi, dù sao Vệ Bân hiện bây giờ thoi thóp chỉ còn một hơi tàn, lỡ hắn không cẩn thận hại chết Vệ công tử, cho dù hắn có nhảy xuống biển cũng không đền hết tội nghiệt.

Hơn nữa Vệ Thương Lan mà thấy con ông ta chết đi nhất định sẽ lập tức giết hắn chôn cùng với Vệ Bân luôn.

Nhìn vẻ lo lắng bồn chồn của Chu Nguyên, Yêu Yêu cũng lười để ý mà giải thích tiếp cho hắn hiểu, cô xoay người tiếp tục đùa giỡn với Thôn Thôn.

Thấy Yêu Yêu thờ ơ, Chu Nguyên đành cười khổ một tiếng rồi đưa mảnh giấy cho Lục Thiết Sơn nói:

-Làm phiền thống lĩnh chuẩn bị mấy thứ này giúp ta.

Mà Lục Thiết Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy hết những gì vừa diễn ra, da mặt của hắn cũng giật một cái, tuy rằng hắn không hề nói gì, chỉ miễn cưỡng xoay người đi chuẩn bị theo lời Chu Nguyên nhưng trong lòng hắn đã suy nghĩ làm sao để chạy trốn rồi.

Lúc này Chu Nguyên mới nhìn Yêu Yêu, cười hỏi:

-Yêu Yêu tỷ, khi nào chúng ta mới bắt đầu học Thiên Nghĩ Thực Độc Văn vậy?

Yêu Yêu vươn người để lộ đường cong cơ thể vô cùng xinh đẹp rồi ôm Thôn Thôn đứng dậy, cô lười biếng nói:

-Để ngày mai đi! Hôm nay ta mệt quá.

Cô vừa dứt lời thì lập tức kéo Tô Ấu Vi đi vào bên trong nội viện nghỉ ngơi.

Chu Nguyên nhìn hai bóng lưng xinh đẹp đang rời đi, hắn lại nghĩ đến độ tàn ác của Thiên Nghĩ Thực Độc Văn, hẳn chỉ có thể thở dài.

-Tiểu tỷ tỷ tức giận thật đáng sợ.

-Quả nhiên là Yêu Yêu tỷ, cho dù tỷ ấy không nói nhiều nhưng lại không thể trêu vào, tuyệt đối không thể trêu vào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện