Dịch: Duẩn Duẩn
Anh mở lời, vẫn quay lưng về phía cô như cũ: "Trước khi kết hôn chúng ta đã nói rất rõ ràng, một khi bước chân vào nhà họ Nguyễn, trừ phi ly hôn, em không được phép nảy sinh quan hệ với bất kỳ ai khác dưới danh nghĩa của Nguyễn phu nhân." Nói đoạn, khuôn mặt tuấn tú từ từ quay lại, đối diện với cô, bấy giờ Ân Tĩnh mới phát giác trên đầu mình như phủ tầng sương lạnh: "Đừng hỏi tôi lấy quyền gì ở đây, tự em cũng hiểu, là ai ra tay dọn dẹp cái mớ hỗn độn của gia đình em suốt mấy năm qua, và cả ông anh cả phá sản hết công ty này đến công ty khác của em. Còn nữa, chính em cũng đã từng nói - là em thay da đổi thịt, là chim sẻ biến thành phượng hoàng!"
Từng câu từng chữ, trên mặt chẳng giận dữ bao nhiêu, mà sao lời nói ra lại nặng nề và lạnh lẽo bấy nhiêu.
Ánh trăng mỏng ngoài cửa sổ tràn vào, trời nay đã vào xuân. Hóa ra dẫu có là xuân, hạ, thu, đông đi chăng nữa, thì lúc cần lạnh, vẫn lạnh đến tê tái.
Cũng giống như người ở bên cạnh cô, bao lâu nay, anh đã cho cô một cuộc sống tốt đẹp mà ai cũng nhìn thấy, cho cô một danh phận, cho cô một gia đình, thế nhưng anh vẫn có thể nói ra những lời như vậy vào lúc cần cay nghiệt.
Hồi lâu sau, Ân Tĩnh mới quay đầu, sắc mặt và giọng điệu đã lãnh đạm trở lại: "Anh nhạy cảm quá rồi, Nguyễn tiên sinh."
Nguyễn Đông Đình không nói thêm gì nữa.
Những lời Marvy nói ban chiều lại hiện lên trong tâm trí cô: Cớ sao hôm nay nhìn lại, còn thấy trống trải cô liêu hơn cả buổi ban đầu?
Cớ sao chứ? Marvy, chồng tớ không thương tớ, cũng không tin tớ, cậu nói đi, làm sao tớ có thể nói cho cậu biết đây.
Thế nhưng, chuyện đời là thế, bạn càng sợ hãi điều gì thì tạo hóa sẽ an bài cho bạn điều đó.
Sau khi xảy ra sự cố ở khách sạn, Nguyễn Đông Đình liền thu dọn hành lý, trước khi đi có nói đến chi nhánh ở Quảng Châu. Vốn dĩ bảo chỉ mất chừng ba ngày, mà nay đã qua ba ngày rồi anh vẫn chưa trở về. Một tuần trôi qua, Ân Tĩnh vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, đến lúc hỏi mẹ thì mới biết: "Nó đi Hạ Môn có việc."
"Hạ Môn sao ạ? Không phải anh ấy nói là đi Quảng Châu ư?"
"Khách sạn ở Quảng Châu xảy ra chút chuyện, cần tìm người có thế lực ở đại lục để bàn bạc thương lượng, nên Đông tử mới vội đến Hạ Môn nhờ bố của Thu Sương hỗ trợ."
Ân Tĩnh "vâng" một tiếng, nhớ tới trước kia từng nghe nói gia đình Hà Thu Sương cũng kinh doanh khách sạn, hơn thế cha Hà còn móc nối với cả hai giới hắc bạch ở đại lục, mặc dầu khách sạn trông làm ăn không phất nhưng mạng lưới quan hệ lại rất rộng. Khi đó mọi người đều nói thế nào? Hai người Nguyễn - Hà là trai tài gái sắc, là môn đăng hộ đối, quan trọng là cha Hà còn rất hài lòng với con rể tương lai, vì vậy mới nói, nếu không phải Hà Thu Sương mắc chứng urê huyết cao thì cô ấy hoàn toàn có cơ hội đứng ở đây hôm nay.
Tú Ngọc như nhìn thấu tâm tư cô: "Con đấy, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung!"
"Đâu có ạ..."
"Có hay không mẹ còn không thấy sao?" Tú Ngọc liếc cô một cái, kéo tay con dâu, đi ra sau vườn hưởng nắng chiều đầu xuân.
Cả khu vườn tràn ngập sắc xuân, những bông hồng kiều diễm cùng với đám hoa lan tử la đang nở rộ, khoe màu đua sắc dưới ánh nắng vàng óng ả tuyệt đẹp. Hoa đẹp nhường ấy, mà chẳng hay tâm hồn người thưởng ngắm đã lạc tới tận chân trời nao.
"Con nhìn những bông hồng ấy đi." giọng nói của mẹ chồng kéo suy nghĩ Ân Tĩnh trở về với thực tại, "cả dải lớn dải lớn đỏ tía như vậy, trông tuyệt đẹp và vui mắt nhường nào?"
Ân Tĩnh không hiểu dụng ý thay đổi chủ đề đột ngột của mẹ chồng, nhưng cũng rất nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ."
"Nhưng nếu như mẹ cắt bỏ toàn bộ lá xanh của chúng thì sao?"
"Dạ?"
Tú Ngọc cười mỉm: "Thứ nhất, chúng sẽ không sống nổi; thứ hai, từng dải hoa hồng chồng chồng ở trước mắt, con có thật sự thấy chúng đẹp nữa không? Hoa hồng cũng cần lá xanh họa thêm nền, nếu không, cả một vùng rộng lớn đỏ au chen lấn nhau như vậy, bản thân chúng không mệt, thì thị giác của người thưởng ngắm cũng sẽ mệt, không còn nhìn thấy cái đẹp ở trong chúng!"
Những lời của mẹ chồng dường như có thâm ý sâu xa, Ân Tĩnh nghe mà đầu óc rối bời, nhưng bà lại không tiếp tục chủ đề ấy nữa.
Thật ra, Ân Tĩnh có thể đoán được ý của mẹ đang nói đến mối quan hệ của cô và Nguyễn tiên sinh. Chẳng qua là đã mấy năm rồi, cô đã dần quen với tình trạng không có chút tiến triển này. Hoa hồng cần lá xanh họa thêm nền, thế nhưng hoa hồng trong sinh mệnh của anh, nào phải là cô chứ?
"Con ơi là con, não ngắn thế này thì biết đến bao giờ!" Mẹ thở dài: "Mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần, con bé Hà Thu Sương ấy, mẹ nói không thích là không thích, cho dù không mắc urê huyết cao, hay là không có con, mẹ cũng sẽ ngăn nó bước chân vào nhà họ Nguyễn."
"Tại sao ạ?"
"Tại sao à?" Tú Ngọc hừ lạnh, trên khuôn mặt đoan trang từ xưa đến nay xuất hiện thêm một vẻ khinh miệt: "Gia tộc họ Hà nghe nói cũng có máu mặt ở đại lục? Vậy mà ông bố già lại dung túng cho cô con gái rượu suốt ngày lượn lờ đến Hồng Kông, bám riết lấy đàn ông đã có vợ. Loại con gái được gia đình dạy dỗ như thế, ai dám dày mặt rước vào nhà?"
"Có lẽ Hà tiên sinh không thể lay chuyển được sự kiên trì của con gái..."
"Thôi con ạ, gã mà lại chẳng lay chuyển được con gái của gã?" Sắc mặt Tú Ngọc càng đượm vẻ mỉa mai: "Mẹ đây nhìn thấu tất, chả phải vì cái chuyện kinh doanh nhà kẻ ấy càng ngày càng lụn bại đấy ư! Ai mà chẳng biết mấy năm nay khách sạn Hà Thành sa sút như thế nào? Thằng Đông xem như cũng nể mặt Hà Thu Sương mà giúp gã bao lần, con cáo già họ Hà này..."
Ân Tĩnh ngậm miệng không dám nói năng gì.
Ý của mẹ chồng quá rõ ràng, "con cáo già họ Hà" kia vì muốn nhờ Nguyễn tiên sinh giúp đỡ những khi cần thiết nên mới nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của con gái mình - một người làm cha có thể làm được loại chuyện này, chẳng qua cũng chỉ vì nhận định người đàn ông đã có vợ bị con gái mình quấn lấy kia thật sự có thể vì con gái ông ta mà nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng thay mình, không phải ư?
Cô thở dài, từng chút mệt mỏi chán chường từ từ tan vào sắc xuân trong khu vườn.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà Nguyễn Đông Đình đã đến Quảng Châu hơn mười ngày.
Cho đến tối hôm kỷ niệm mười năm thành lập của tập đoàn họ Liên, Nguyễn Đông Đình vẫn chưa về đến nhà. Tú Ngọc bèn gọi Ân Tĩnh qua: "Tối nay là tiệc mừng kỷ niệm đầu tiên sau khi Cave trở về Hồng Kông. Nếu Đông tử không có nhà thì con theo mẹ đến đó một chuyến."
Ân Tĩnh nhớ tới việc Nguyễn Đông Đình đã có quá nhiều hiểu lầm giữa mình và Liên Giai Phu, theo bản năng định từ chối, thì lại nghe mẹ chồng hỏi: "Con có nhớ sự kiện lần trước con hát Nanyin ở đêm từ thiện không?"
"Dạ, con nhớ." Mặc dù chuyện này sau đó không hề bị mổ xẻ, nhưng quả thực cũng làm cô căng thẳng mất mấy ngày.
Tú Ngọc nói: "Đó là điểm nổi bật của đêm nay (*)."
(*) Nguyên văn 重头戏 (trọng đầu hí): kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng. Thường dùng như một phép ẩn dụ cho phần quan trọng hoặc khó khăn nhất của công việc hay một hoạt động nào đó. Ở câu này nó có ý ẩn dụ ^^
"Sao ạ?"
"Con đừng lo, đã lâu thế rồi, không sao đâu." Mẹ vỗ nhẹ mu bàn tay cứng đờ của cô: "Nếu tối nay Liên phu nhân có nhắc tới, con cứ thản nhiên thừa nhận đó là mình, hiểu chưa?"
"Tại sao ạ?"
"Con cứ đi thì biết." Trên mặt Tú Ngọc lấp ló vẻ thần bí, ngẩng đầu nhìn bộ quần áo màu trắng trơn con dâu mặc ở nhà, bèn dứt khoát dặn dò: "À đấy, buổi tối nhớ ăn mặc đẹp vào, nghe nói thằng bé Cave mời rất nhiều người nổi tiếng và phóng viên tới dự, con nhớ phải để ý một tí."
Kết quả là, tối nay Ân Tình mặc một chiếc sườn xám dài đến đầu gối, phối với chiếc vòng cổ ngọc trai mà Tú Ngọc đưa cho, mái tóc đen nhánh vấn thành một búi tóc thanh nhã ở sau gáy. Đôi môi tô đỏ au, móng tay quét nước sơn đỏ tươi, kết hợp với làn da trắng như ngọc, thoạt nhìn, trông cô chẳng khác gì một quý cô thời thượng đến từ Thượng Hải vào những năm 30s 40s.
Thực ra, kiểu ăn mặc này rất nguy hiểm, nếu người bận chiếc sườn xám đen chẳng may sơ suất hay chểnh mảng một tí sẽ để lộ vẻ lẳng lơ và lỗi thời tức thì. Thế nhưng khi Ân Tĩnh kết hợp với chiếc vòng cổ ngọc trai cùng đôi môi đỏ mọng, cộng với khí chất ung dung thanh lạnh của cô nàng, bước ra cùng với tư thái ấy, há chỉ dừng lại ở việc nâng cao đơn thuần về gu thời trang?
"Tâm sinh tướng có khác, xem ra Ân Tĩnh nhà chúng ta đã tiến bộ không ít nhỉ."
"Mẹ quá khen ạ."
Đâu chỉ là Tú Ngọc, buổi tối khi gặp mặt ở nhà họ Liên, Liên phu nhân giống như thấy được mỹ nhân xuyên cả thời không tới đây, bà trợn to hai mắt nhìn cô hồi lâu, mãi sau mới kéo tay Ân Tĩnh rồi nức nở khen ngợi: "Quá xinh, quá đẹp. Đúng là khí chất chỉ toát ra ở trên người mỹ nhân!"
"Đúng vậy, đúng vậy, chị còn đẹp hơn cả mấy lần trước một ngàn lần!" Cô bé nhỏ nhắn đứng bên cạnh Liên phu nhân cũng nói xen vào với chất giọng ngọt ngào. Cô bé bận chiếc váy công chúa màu hồng cùng với hai bím tóc xinh xinh ấy, không phải Angela thì là ai?
Liên phu nhân chiều chuộng ôm cô công chúa nhỏ: "Angela, không được gọi là 'chị', phải gọi là 'aunty' mới đúng, đây là vợ của chú Nguyễn con đấy."
"Không phải đâu ạ! Cha nói chị ấy là 'chị Ân Tĩnh' của con. Hơn nữa, vợ của uncle không phải là dì Thu Sương đáng ghét sao ạ?"
Dẫu biết là đồng ngôn vô kỵ (*), thế nhưng trong nháy mắt, cả ba người lớn đều đồng loạt biến sắc.
(*) Nguyên văn 童言无忌: trẻ con nói chuyện vô tư, không biết kiêng kỵ
Angela vẫn không hay biết gì, thân thiết kéo tay Ân Tĩnh nói: "Chị ơi, ở đây có nhiều ảnh của chị lắm, em dắt chị đi xem nhé!"
Lễ kỷ niệm tối nay được tổ chức tại nhà hàng Trung Hoa tráng lệ nhất của tập đoàn họ Liên. Bị Angela kéo đi dạo một vòng, Ân Tĩnh mới nhận ra tất cả những bức tranh cô tưởng là bích họa lại là ảnh chụp cô ở công viên năm ngoái khi đang hát Nanyin Tuyền Châu cho các bà, các thím nghe!
Trong thoáng chốc, Ân Tĩnh liền hiểu tại sao mẹ chồng phải nói trước với cô rằng "Nếu Liên phu nhân