Dịch: Duẩn Duẩn
Liên Giai Phu ở lại nhà họ Nguyễn rất lâu, tới tận rạng sáng mới ra về.
Lúc Nguyễn tiên sinh vào phòng vào để thay đồ, Ân Tĩnh vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở trên giường nghiên cứu sổ sách của Nguyễn thị. Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nguyễn tiên sinh đang trầm ngâm đi về phía tủ đồ, mặt mày lạnh tanh, ngay cả căn phòng sáng đèn và cô còn chưa ngủ cũng không hề phát giác.
Cô tính mở miệng gọi anh, nhưng nghĩ chắc anh đang suy ngẫm chuyện gì đó quan trọng nên không đành cắt đứt mạch suy nghĩ, cứ để mặc anh cầm quần áo đi vào trong phòng tắm. Lúc trở ra nhìn thấy Ân Tĩnh ngồi thu lu trên giường, anh mới giật mình hỏi: "Còn chưa ngủ?"
"Vâng," cô đóng sổ sách lại rồi bỏ qua một bên, nhìn thấy tóc Nguyễn Đông Đình còn ướt, bèn xuống giường mở ngăn kéo, cầm máy sấy tóc ra: "Anh hong ở đây đi ạ, mọi người ngủ hết rồi, ra ngoài hong sẽ làm ồn người khác."'
Ý cô rất đơn giản, chính là bảo anh hong tóc ở đây. Ai ngờ Nguyễn Đông Đình nhìn máy sấy tóc, thình lình hỏi một câu: "Em hong giúp tôi?"
"Dạ?" Ân Tĩnh có phần sửng sốt.
"Đùa thôi." Khi anh vươn tay định lấy máy sấy tóc, lại nghe thấy người không có ý định phục vụ bất chợt thả một câu: "Được rồi, để em giúp anh."
"Ừ hứ?"
Mặt cô hơi đỏ, nhất là sau tiếng "Ừ hứ" chọc ghẹo của anh.
Nguyễn Đông Đình thư thái ngồi xuống đất, mặc cho ngón tay cô luồn vào mái tóc mình. Ngón tay lạnh như băng cùng với máy sấy tóc phát ra tiếng "vù vù". Hồi lâu sau, giọng Ân Tĩnh mới nghèn nghẹn xen vào: "Chuyện Liên Giai Phu nói tối nay là thật sao ạ?"
Nguyễn Đông Đình không trả lời.
"Thuốc độc quinine đó... thực sự là anh tự uống ư?"
Nguyễn Đông Đình vẫn lặng im thin thít. Cho đến khi cô tắt máy sấy tóc, đặt qua một bên, mí mắt anh mới nâng lên, bắt gặp ánh nhìn cố chấp của cô ở trong gương.
Mãi lâu sau, anh mới mở lời: "Tôi nói rồi, sẽ không để em ở trong đó quá lâu."
Thế nên anh mới uống lọ thuốc kia, biết rõ là trong núi có hổ, vậy mà vẫn hiên ngang vào núi, chỉ để chứng minh với cảnh sát rằng, việc bắt Nguyễn phu nhân là vô ích - bởi hung thủ vẫn nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật!
Nhưng anh đâu hiểu, Ân Tĩnh sốt ruột đến mức nào: "Như vậy cũng không được! Anh có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ..." Cô không thể tiếp tục.
Nguyễn Đông Đình cứ nhìn cô chăm chú, nhìn một lúc lâu, Ân Tĩnh mới nhận ra giọng điệu mình tệ đến mức nào, ngay cả hốc mắt cũng ửng đỏ cả lên.
"Tóc tôi còn chưa khô." Đột nhiên, anh mở miệng, thanh âm trầm thấp.
Bấy giờ Ân Tĩnh mới cầm máy sấy tóc lên. Chẳng qua đôi tay ấy - đôi tay cầm máy sấy tóc, khẽ chạm vào tóc anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chúng lại kiềm nén và gò lực đến thế, điệu bộ hơi run rẩy ấy giống như vừa thoát khỏi một kiếp nạn khó tránh?
Đến khi hong khô tóc, anh xoay người lại mới phát hiện cặp mắt của người phụ nữ này đã ầng ậc đầy nước như chực trào ra ngoài.
Nguyễn Đông Đình bất đắc dĩ than vắn: "Trời ạ!"
Trông cô cực kỳ túng quẫn, anh vừa mới lên tiếng, những giọt nước mắt liền vỡ đê lăn xuống. Ân Tĩnh lúng túng vội lấy tay gạt đi, chẳng ngờ bàn tay to lớn đối diện đã đi trước một bước, dịu dàng lau sạch những giọt chất lỏng nóng hổi kia: "Sao trước đây tôi không biết em thích khóc thế này?"
Anh nói thế, cô càng thêm ngượng nghịu: "Nào có đâu?"
"Không có sao?" Một ngón cái ấm áp vuốt nhẹ khóe mắt cô, không ngoài dự liệu, dính một giọt lệ nóng: "Này?"
Cô cúi đầu, đột nhiên không biết phải trả lời ra sao. Phải nói như thế nào đây? Liệu anh có hiểu những tâm sự quẫn bách mà ngay cả cô cũng cảm thấy khó xử? Yêu cũng có hai kiểu: một là khoe khoang cho cả thế giới biết, chỉ mong mọi người cùng hòa chung niềm vui; hai là giấu kỹ sâu trong tim, chỉ sợ bị người ấy phát hiện, rồi lại cười nhạo bản thân tự đa tình.
Hồi lâu sau, Nguyễn Đông Đình đành lui lại, tựa như không muốn làm khó cô: "Thôi, em nghỉ ngơi đi."
Nói xong thì toan đi ra ngoài, Ân Tĩnh bèn vội vàng gọi lại: "Nguyễn tiên sinh!"
"Ừ?"
"Trời hôm nay lạnh lắm, anh lại mới xuất viện, thật sự ngủ thư phòng được không?"
Nguyễn Đông Đình nhướng mày.
"Ý em là... em nói... cái chăn bông trong thư phòng của anh khá mỏng..."
"Chăn bông của em thì dày hơn?" Anh trêu chọc nhìn chiếc chăn bông có vẻ mỏng trên giường.
"Em, em có chăn điện!"
"Nên em muốn san sẻ với tôi?"
Cô đỏ mặt - không, mặt cô đã sớm ngượng chín như gấc đỏ!
Nguyễn tiên sinh hứng thú dạt dào, cố ý kề sát khuôn mặt tuấn tú tới gần cô: "Em mời tôi thế này, cô nam quả nữ, không sợ tôi làm gì em ư?"
Đôi môi cô mấp máy bao lần, vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Cặp mắt to tròn cứ nhìn chằm chặp bức tường ở phía sau lưng anh: "Thật ra là mẹ nói, mẹ nói..." Đầu cô nhanh chóng nhảy chữ, "Mẹ nói" một hồi lâu, rốt cuộc cũng bật ra thành câu: "Mẹ nói, đừng để anh ngủ ở thư phòng nữa!"
"Ồ?" Anh nhướng mày, sau một tiếng "Ồ" dài, mới khẽ cười đưa khăn lông cho cô: "Treo vào phòng tắm đi."
"Dạ?"
"Tôi buồn ngủ rồi - thấy em có thành ý thế này, tôi đành ở lại vậy."
Ha, lấy cả mẹ ra làm lá chắn, còn chưa đủ thành ý hay sao?
Khi Ân Tĩnh bước ra khỏi phòng tắm thì mới phát hiện đèn lớn đã tắt tự bao giờ. Dưới ánh đèn tù mù, một dáng người cao lớn đang nằm quay lưng lại với cô. Bỗng nhiên Ân Tĩnh không biết phải làm sao, cứ đứng ngây như phỗng ở trước cửa phòng tắm, đến khi giọng nói phía bên kia vọng lại: "Còn không mau qua đây?" Cô mới nhúc nhích chân, dè dặt đi đến chỗ mép giường, chỉ là nằm cách anh xa nhất.
Sau đó cẩn thận kéo chăn qua.
Sự im lặng bao trùm, phút ồn ã dần tan, nhưng người nằm trên giường chẳng mảy may thả lỏng. Cô đưa lưng về phía anh, dáng vẻ đầy tâm sự, bỗng dưng Nguyễn Đông Đình cất lời: "Còn đang suy nghĩ chuyện gì thế?"
"Không..."
"Nghĩ xem ngày mai phải lựa lời thế nào để thông báo cho mẹ biết con dâu đã dùng mẹ để bịa chuyện hay sao?"
Ân Tĩnh đỏ mặt tía tai ngay tức thì: "Hồi nào chứ ạ?"
Đáp lại cô là tiếng cười khì duy nhất của anh - Mẹ nói, đừng để anh ngủ ở thư phòng nữa - Ôi! Người mẹ khôn khéo hay vòng vo tam quốc của anh mà nói thẳng đuột ra như thế mới lạ!
Ân Tĩnh quả thật khóc không ra nước mắt, thế mà