Dịch: Duẩn Duẩn
Suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Ân Tĩnh chưa từng đi đâu qua đêm mà không chịu về nhà! Tú Ngọc linh cảm hình như có chuyện xấu xảy ra, thì y như rằng giọng nói của con bé ở đầu dây bên này đúng thật nghe rất yếu: "Hôm qua con thấy muộn quá nên ở nhà Marvy luôn mẹ ạ."
"Nhảm nhí!" Mẹ chồng tức giận quát một tiếng: "Marvy còn đang ở phòng mẹ!"
Quả nhiên, cô cũng không phải là không lường trước được hậu quả của việc nói dối, cuối cùng vẫn bị bà lật tẩy. Ân Tĩnh thở dài, thấp giọng thưa: "Hôm qua túi xách của con bị cướp mất, trong lúc đuổi theo tên cướp thì không may bị rạch vào tay..."
"Cái gì? Xảy ra chuyện lớn vậy sao con không gọi cho thằng Đông? Nó sốt ruột sắp chết rồi kia kìa. Nó gọi điện cho con suốt đêm mà không thấy con bắt máy!"
Mắt Ân Tĩnh tối hẳn, sau khi cúp máy, quả tình nhìn thấy trong danh sách gọi nhỡ có tới 16 cuộc gọi của Nguyễn Đông Đình. Cô ngơ ngẩn, tính đặt điện thoại xuống thì lại có một cuộc gọi tới, cuộc gọi thứ 17!
Bàn tay cô sựng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn bỏ điện thoại lại vào túi áo khoác.
Bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, muốn về nhà hay ở lại quan sát thêm là tùy cô.
Lúc bác sĩ nói những lời này, phòng bệnh ở cách vách đột nhiên vọng lại tiếng ầm ĩ quen thuộc: "Tôi bảo mà, đến cả vợ mình nằm viện cũng không biết, thì ra là còn giấu một bệnh nhân ở đây!"
Là Marvy.
Ân Tĩnh nhíu mày, mặc áo khoác dài rồi ra khỏi phòng bệnh, tức thì thấy bạn thân của mình đang đứng trong phòng bệnh sát vách, còn người đàn ông bị cô nàng châm chọc, chẳng phải là Nguyễn tiên sinh sao?
Hóa ra Hà Thu Sương đã chuyển đến phòng bệnh thường.
Và hóa ra, phòng bệnh của cô lại nằm ngay bên cạnh cô ta.
"Bổn tiểu thư đang nói chuyện với anh đó! Giả bộ trưng cái mặt liệt làm gì? Vợ mình nằm viện cũng không biết..."
Nguyễn Đông Đình lập tức sầm mặt, không thèm để ý đến Marvy, cầm điện thoại lên quay số.
Ngay lúc đó phía cửa vang lên tiếng chuông điện thoại.
"Ân Tĩnh?" Anh nghe thấy tiếng chuông liền quay đầu, thấy Ân Tĩnh đang đứng trước cửa phòng. Gương mặt cô nhợt nhạt, tiều tụy, bàn tay quấn gạc trắng rất dày. Anh vội vàng tới hỏi: "Tay em sao thế?"
Cô theo bản năng lùi lại một bước.
Nhưng người này bá đạo đã quen thói, đâu quan tâm đến thái độ của cô? Ân Tĩnh lùi một bước, anh lại tiến một bước, hết cách, cô đành phải bất đắc dĩ thở dài, lựa lời mà giải thích: "Hôm qua em gặp cướp, không may bị thương ở tay."
Anh cau có, cho dù đã nghe mẹ kể qua điện thoại nhưng khi chính tai mình nghe thấy, anh vẫn không nhịn được mà chau mày: "Cướp ở đâu? Em đã báo cảnh sát chưa?" Ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ bảo không sao, ông ấy bảo em có thể xuất viện nếu muốn."
Bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm: "Phòng bệnh của em ở đâu?"
"Ngay sát vách ạ."
Nguyễn Đông Đình giận tái mặt, trừng cô: "Vậy là từ tối qua đến giờ tôi gọi cho em mười mấy cuộc trong khi em đang ở ngay bên cạnh?"
Ân Tĩnh không biết làm sao để nói ra những tâm tư rối bời của mình, đành phải ấp úng nói: "Em...đang ngủ, nên không nghe được..."
"Em nghe được của mẹ, nghe được của Marvy, còn mình tôi thì không nghe được phải không?"
Ân Tĩnh cúi gằm đầu.
Nguyễn Đông Đình kéo cánh tay không bị thương của cô trở lại phòng bên kia. Marvy ở phía sau tính hăm hở đuổi theo, nhưng ngay lập tức bị anh chặn lại. Trước mặt bao nhiêu người, anh đóng sầm cửa lại rồi thẳng tay khóa chặt, chẳng thèm quan tâm Marvy đang trợn mắt ngoài kia, đẩy thẳng Ân Tĩnh đến giường bệnh: "Nói đi, rốt cuộc em nhặng xị cái gì?"
Trông sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, phỏng chừng là có chuyện phiền lòng.
Ân Tĩnh vẫn im ỉm cúi đầu, bướng bỉnh không chịu lên tiếng.
"Nói mau!"
"Anh... muốn em nói gì?"
"Có cái gì thì nói cái đó! Nói cho tôi biết tại sao em lại gặp bọn cướp? Rồi sao không chịu nhận điện thoại của tôi?"
"Vậy sao anh lại đột nhiên tha thứ cho cô ấy?" Một câu chất vấn yếu ớt xen lẫn giữa câu hỏi của anh.
Nguyễn Đông Đình ngẩn ra, một lúc sau mới biết "cô ấy" mà cô nói là đang ám chỉ ai.
Ân Tĩnh vẫn tiếp tục hỏi anh: "Rõ ràng hôm ấy anh tức giận đến thế, cô ấy giả bệnh lừa anh lâu như vậy, hại anh mất công lo lắng lâu như vậy, tại sao anh lại đột nhiên tha thứ cho cô ấy?"
Âm điệu của cô nghe hết sức nhẹ nhàng, không có chút trách cứ cũng chẳng có chút phản đối, chỉ đơn giản như đang thắc mắc thôi.
Nguyễn Đông Đình hít một hơi thật sâu, một lát sau mới trả lời: "Ân Tĩnh, cô ấy có nỗi khổ riêng."
Nỗi khổ riêng ư?
Cứ coi như cô ấy có nỗi khổ riêng đi, vậy còn anh thì sao? Anh vẫn sẽ bao dung mở rộng vòng tay đón nhận nỗi khổ của cô ấy lần nữa, có đúng không?
Cô sẽ không bao giờ quên được cái ngày mình đứng trước cửa phòng bệnh hôm ấy, cô thấy đôi tay gầy còm kia bất chấp tất thảy mà quấn lấy cổ anh, rồi ôm chặt biết bao.
Nỗi khổ riêng ư? Trên đời này ai chẳng có nỗi khổ riêng? Chẳng qua người này chọn im lặng, còn người kia thì lại chọn nói ra, và lại càng có nhiều người chọn kể lể đến là thương cảm và sướt mướt.
"Có lần em đã hỏi anh yêu là gì, Nguyễn tiên sinh, anh còn nhớ anh trả lời thế nào không?" Dần dà, cô dời ánh mắt đi, không còn nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến cô chìm sâu nữa: "Anh nói rằng, 'Yêu là muốn nhìn thấy người ấy cười, muốn người ấy được vui, cho dù người ấy có phạm sai lầm lớn đến đâu, anh cũng sẽ tha thứ cho người ấy.'" Cô khẽ cười, nom mỉa mai biết chừng nào: "Thế nên sau này, mặc kệ cô ấy có phạm sai lầm lớn đến đâu, mặc kệ cô ấy có bịa đặt dựng chuyện thế nào, mặc kệ cô ấy có nói láo bệnh tình ra sao, anh vẫn sẽ tha thứ cho cô ấy, đúng chứ? Vì yêu chính là 'cho dù người ấy có phạm sai lầm lớn đến đâu, anh cũng sẽ tha thứ cho người ấy'!"
"Ân Tĩnh, không phải như em nghĩ!" Trên mặt Nguyễn Đông Đình không vương chút do dự, thản nhiên đến nỗi khiến người ta khó có thể hoài nghi lời anh nói: "Sở dĩ tôi tha thứ cho cô ấy là vì, thứ nhất, nỗi khổ của cô ấy tôi có thể hiểu được." Anh thoáng dừng lại, giọng nói càng lúc càng trầm xuống: "Thứ hai là vì giữa tôi và cô ấy, xét cho cùng, tôi vẫn là người có lỗi với cô ấy."
Anh vẫn là người có lỗi với cô ấy?
Ân Tĩnh bật cười: "Anh có lỗi với cô ấy ư?" Thoáng chốc, cô chợt nhớ tới những gì thảo luận với mẹ và Marvy ngày hôm đấy: "Nếu em nói với anh rằng, em, Marvy và mẹ đều nghi ngờ lúc trước chính Hà Thu Sương đã thả ấu trùng lên giường của em và Sơ Vân, nếu một ngày nào đó em có thể lấy được chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện là do cô ấy làm, khi ấy anh còn cảm thấy có lỗi với cô ấy không?"
"Không đời nào!"
"Anh xem," cô cười nhạt một cách đầy châm biếm, "anh vẫn sẽ bảo vệ cô ấy."
Nguyễn Đông Đình đau đầu bóp trán, thật ra đây không phải là lần đầu tiên anh nghe được những lời này. Tối qua mẹ cũng đã nói với anh một lần, nhưng anh không hề tin: "Ân Tĩnh, mẹ nói nguyên nhân Hà Thu Sương thả ấu trùng để hại em là vì cô ấy biết chuyện chúng ta đã trở thành vợ chồng thật sự, nhưng thực tế khi mấy con ấu trùng đó xuất hiện trên giường em, cô ấy vẫn chưa biết chuyện này. Chuyện giữa anh và em mãi đến hôm sau cô ấy mới biết."
"Làm sao anh biết được?"
"Vì chính anh là người đã nói với cô ấy."
Ân Tĩnh sững sờ, trố mắt nhìn anh: "Chính miệng anh nói..."'
"Hôm đó khi chúng ta xuống ăn điểm tâm ở khách sạn Hà Thành, Thu Sương đã hẹn anh đến một phòng riêng để nói chuyện, em nhớ không? Vì không muốn cô ấy tiếp tục khi dễ, bắt nạt em, nên anh đã cho cô ấy biết mối quan hệ giữa chúng ta. Ân Tĩnh, anh cá trước đó Thu Sương không hề biết chuyện này, thậm chí anh có thể bảo đảm, khi ấy người biết quan hệ giữa anh và em thật sự không có mấy..." Nói đến đây, anh đột nhiên sựng lại.
Sắc mặt anh bỗng trở nên sầm sì, anh nín thinh, như thể nghĩ đến chuyện sống còn gì đó.
"Anh sao thế?"
Nguyễn Đông Đình không trả lời, chỉ mắc kẹt trong đám suy nghĩ bất chợt của mình.
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, anh mới lấy lại tinh thần: "Đoán chừng là cô bạn tốt của em."
Nguyễn Đông Đình tưởng là Marvy, nào ngờ lúc ra mở cửa lại là một khuôn mặt trẻ măng hoàn toàn xa lạ.
Cái người có gương mặt con nít kia cũng ngạc nhiên nhìn anh, nhưng hình như anh ta không hề xa lạ gì với Nguyễn Đông Đình: "Anh là... Nguyễn Đông Đình?"
Nguyễn tiên sinh cau mày, với danh tiếng của anh thì có người nhận ra anh cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Nhưng điều làm anh bất ngờ là người có gương mặt búng ra sữa kia lại nói: "Nếu anh là Nguyễn Đông Đình, vậy người hôm qua tôi cứu... chẳng lẽ là Nguyễn phu nhân?"
Hóa ra anh ta là người đàn ông tốt bụng có thân hình cao lớn hôm qua.
"Hèn nhân họ Lưu, hành nghề luật sư," anh chàng tốt bụng rất biết quan sát sắc mặt người khác, thấy người mình cứu đích thị là phu nhân của chủ tịch Nguyễn thị, lập tức cười híp mắt sum xoe xòe danh thiếp của mình ra: "Tôi không cần phí đáp lễ, quà cáp hay hoa tươi gì đâu, sau này nếu có nhu cầu cần đến chỗ luật sư, mong Nguyễn tiên sinh cứ tìm tôi là được."
Khóe miệng Nguyễn Đông Đình giật nhẹ, lại nghe đối phương nói: "Vốn hôm nay tôi tới đây là muốn nhắc nhở Nguyễn phu nhân một chuyện, nhưng nếu Nguyễn tiên sinh đã ở đây..." Anh ta cười híp mắt, chớp thời cơ kéo gần quan hệ với khách hàng tương lai của mình: "Chủ tịch Nguyễn, mượn một bước nói chuyện được chứ?"
Không biết hai người này 'mượn một bước nói chuyện' ở đâu, hồi lâu sau vẫn chưa thấy Nguyễn tiên sinh trở lại. Thay vào đó, hơn nửa giờ sau, Marvy uống xong cà phê dưới lầu liền đi lên nói với cô: "Đừng đợi mà làm gì, mới nãy Cave còn chưa uống xong ly cà phê đã bị Nguyễn tiên sinh nhà cậu gọi đi rồi, chừng nửa tiếng nữa cũng chưa trở lại đâu."
Tâm tư Ân Tĩnh vẫn còn trong cuộc đối thoại mới rồi. Thấy bạn mình đi vào, cũng không để ý cô nàng nói gì, bèn kéo tay cô nàng nói một cách nghiêm túc: "Marvy, ban nãy Nguyễn tiên sinh có nói, sau sự cố