Dịch: Duẩn Duẩn
Vậy còn cô, một người vợ thậm chí còn không biết một chút bí mật gì, được coi là gì đây?
"Bao nhiêu năm qua," cô cười trong hai hàng nước mắt, trông thảm đạm xiết bao: "Lúc mới bắt đầu, anh hiểu lầm em, làm tổn thương em hết lần này đến lần khác vì cô ta; rồi sau này, vì kế hoạch vĩ đại của mình, vì trả thù cho Sơ Vân, anh giấu giếm em hết mọi chuyện, anh làm nhục em bằng hành vi của mình, anh để toàn bộ thế giới châm chọc, giễu cợt em. Vì sao, vì sao chứ? Vì em chỉ là người vợ được anh lấy về bằng một 'lời thỉnh cầu khiếm nhã' thôi phải không? Thế nên em đáng đời bị anh xem thường, không đáng được anh trân trọng như vậy có phải không?"
"Ân Tĩnh, em đang nói bậy bạ gì đấy?" Nguyễn Đông Đình nhức đầu xoa trán khi nghe thấy cô lôi mấy chuyện xưa lắc xưa lơ ra kết tội anh: "Anh đã giải thích với em vô số lần rồi... Thôi được rồi, coi như là anh sai, anh có lựa chọn thứ hai mà không chịu lựa chọn. Anh biết, anh biết anh sai rồi, lần sau anh sẽ không tái phạm nữa! Anh xin lỗi, xin lỗi em có được không? Vậy bây giờ em về nhà với anh, có được không?"
"Không!"
"Trần Ân Tĩnh!"
"Anh cứ luôn miệng nói anh biết, nhưng thật ra anh chẳng biết gì cả!" Nước mắt rơi lã chã thấm ướt vạt áo cô, nói đến đây, tâm trạng vốn kích động của cô cuối cùng đã dịu lại, giọng cô trầm xuống: "Một người mang nặng chủ nghĩa đàn ông như anh, cái gì cũng do anh định đoạt, lúc nào anh cũng là lớn nhất, làm sao mà anh hiểu được chứ? Biết bao nhiêu năm qua, ngay cả thứ em muốn, điều mà em quan tâm nhất, anh có bao giờ biết được đâu, anh chưa bao giờ hiểu được."
"Cha nói, cuộc đời này ông không mong cầu gì cả, ông chỉ mong em được vui vẻ."
"Nhưng Nguyễn tiên sinh à, ở với anh, em thực sự cảm thấy... không vui vẻ chút nào."
Đã nhiều năm trôi qua, cô im lặng nhẫn nhịn ở bên anh, gọi thì đến, đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng cô không sung sướng, cũng chẳng hề vui vẻ.
"Nguyễn tiên sinh, anh đi đi, thật đấy, anh đi đi, em không muốn gặp lại anh nữa, em không muốn gặp lại anh nữa...." Cô suy yếu ngồi sụp xuống, đưa hai tay che mặt, khóc xấu biết chừng nào, xấu đến mức cô không dám để anh nhìn thấy.
Cho đến khi bóng dáng cao lớn ấy lê từng bước ra khỏi sân đình viện, cô mới dám để cho mình khóc thỏa, nức nở thành từng tiếng nghẹn ngào.
Những chấm nhỏ trên bầu trời vẫn lập lòe sáng rỡ, giống như lúc anh còn chưa tới, khi mờ khi tỏ, như đang khóc mà lại như đang kể. Phải chăng chúng cũng đang dõi trông theo câu chuyện khôi hài bất tận này của họ?
Năm 1979, lần đầu tiên khi họ gặp nhau trên du thuyền, anh là một vị khách cô đơn trên con thuyền mà người anh yêu được gả cho người khác, còn cô chỉ là một cô ca nữ với số phận hẩm hiu.
Năm 1987, trên bãi biển mưa phùn dai dẳng ở Hạ Môn, vị khách ấy đã hỏi cô ca nữ vốn dĩ đã bị lãng quên rằng: "Xin hỏi, quý danh của tiểu thư là chi?"
"Nhĩ Đông Trần, Trần Ân Tĩnh."
Khoảng thời gian ấy tưởng như đã trôi qua cả thế kỷ đằng đẵng.
Mà nay khi anh cất bước ra đi, những con ve sầu trên ngọn cây đã bắt đầu kêu râm ran gọi hè, " E ---- e---- e----"
Mùa hạ buông xuống như lửa đổ, dịu dàng ve vuốt nhân gian như những gợn lau trắng.
Đó là năm 1994. Từ năm mười bốn tuổi đến nay, cô đã yêu anh trọn mười lăm năm rồi.
Và cuối cùng, chính cô lại là người tự tay viết lên một kết thúc.
Từ hôm ấy trở đi, Nguyễn Đông Đình không còn xuất hiện ở nhà cô nữa.
Cô không biết anh đã trở về Hồng Kông hay chưa, dù sao thì Marvy và Cave cũng đã về từ lâu. Dù sao thì, anh Cả cô hôm nào cũng kể thực khách đến tửu lâu Ân Tĩnh ăn rất nhiều. Dù sao thì, cha mẹ cứ cách một hai ngày lại được một người thần bí mời ra ngoài ăn tối, sau đó ông bà lại tiện tay mang về cho cô một phần phô mai thơm mùi táo mà cô thích. Dù sao thì, anh cũng không còn xuất hiện trong sinh mệnh của cô nữa.
Hôm ấy, là ngày cô định đến bệnh viện Trung y để kê cho mẹ một đơn thuốc chữa ho? Trong một con hẻm nhỏ nào đó dẫn đến bệnh viện, đột nhiên có người gọi ở sau lưng cô: "Cô ơi, cô làm rớt đồ kìa!" Nhưng lúc cô quay lại thì bất thình lình bị một cây gậy đập vào đầu, bất tỉnh ngã xuống đất.
Mở mắt ra, cô thấy mình đã nằm trong một căn phòng tối om.
Giữa mùa hè nóng bức, thành phố nơi mà cô đang sống lại có một chỗ khiến người ta rợn cả tóc gáy đến thế này. Xung quanh vừa đen lại vừa tối, cô bị trói chặt trên cái ghế cũ nát, vừa mở mắt ra đã nghe thấy một âm thanh còn lạnh lẽo hơn cả không khí xung quanh mình: "Tỉnh rồi à?"
Là Hà Thành!
Trời ơi, chẳng phải ông ta đã bị bắt rồi sao? Cô bấm ngón tay tính toán, chắc hẳn ông ta đã bị kết án rồi chứ? Tại sao vẫn còn xuất hiện ở nơi này?
"Ông muốn gì?"
Trong bóng tối, Hà Thành cười khinh rẻ, ông ta không trả lời cô, chỉ cầm điện thoại bấm đi một dãy số: "Trần Ân Tĩnh đang ở chỗ tao, nếu mày muốn mạng của nó thì lấy mạng của mày mà đổi lấy!"
"Đừng!!!"
Nguyễn Đông Đình còn đang định hỏi ông ta "Sao tôi tin được ông" thì nghe thấy tiếng hét chói tai của Ân Tĩnh vọng lại từ đầu dây bên kia, chẳng mấy chốc anh đã trở nên căng thẳng: "Tôi sẽ tới ngay lập tức, ông không được làm hại đến cô ấy! Tôi sẽ tới ngay lập tức!"
"Cho mày nửa tiếng. Mày biết đấy, kiên nhẫn của tao có hạn."
Hà Thành điên rồi! Ở bên ngoài tràn ngập tin tức ông ta đã vượt ngục sau khi bị kết án. Sự nghiệp tan tành, tương lai cũng không còn, chỉ còn lại hàng loạt tội danh và quá khứ bẩn thỉu, ông ta làm sao không điên loạn được đây?
Trong nửa tiếng, điện thoại của cô reo lên vô số lần, nhưng đều bị Hà Thành tắt mất.
Khi thời hạn nửa tiếng đã gần hết, Ân Tĩnh nghe thấy bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng cửa bị phẫn nộ đẩy ra.
Lúc bấy giờ Hà Thành không còn trong căn phòng này nữa, Ân Tĩnh đoán chừng chỗ mình đang bị nhốt là một phòng xép nào đó ở ngoại ô, cô bị trói gô ở trong phòng, bên ngoài còn có một phòng khách. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, trong lòng cô khấp khởi vui mừng, nhưng giọng nói tiếp đó không phải là giọng nói trong tưởng tượng của cô.
Đó là Hà Thu Sương, vừa bước vào cửa, giọng nói phát điên của cô ta đã vang vọng khắp căn phòng: "Cha điên rồi sao? Giờ đã là lúc nào rồi mà cha dám làm cái chuyện này! Trần Ân Tĩnh ở đâu?"
"Nguyễn Đông Đình đâu?"
"Anh ấy sẽ không đến."
"Thu Sương!" Giọng điệu hung ác của Hà Thành cũng vọng vào trong rõ mồn một, hiển nhiên ông ta đã bị Hà Thu Sương chọc tức: "Đồ bất hiếu ăn cây táo rào cây sung này, con muốn chọc cha tức chết sao?"
"Cha làm việc bốc đồng như vậy, tương lai mới tự làm mình tức chết đấy!"
"Cha không có tương lai!"
"Vậy khách sạn thì sao?"
Hà Thành ngẩn ra: "Khách sạn?" Nỗi tuyệt vọng khốn cùng lấp đầy con tim ông ta - khách sạn? Còn khách sạn nào chứ? Trong phiên tòa xét xử mấy hôm trước, thẩm phán đã kết tội ông ta về tội danh giết người và hạ lệnh cho khách sạn tạm ngừng kinh doanh với lý do dính líu đến "trộm cắp bí mật trong thương mại", chỉ chờ Nguyễn Đông Đình nộp đơn để yêu cầu bồi thường.
Bồi thường ư? Toàn bộ tài sản của ông ta đều đã đầu tư hết vào "kết hoạch bành trướng" đã phá sản kia, làm