Cuối cùng bữa ăn kết thúc sau hai giờ, hai người cùng nhau ra đến bãi đậu xe.
Hàn Vũ Thanh nói: "Cô Thẩm, tôi đưa cô về".
Thẩm Tri Du ngừng bước: "Không cần đâu, đã trễ rồi, cô về đi".
Không chờ cô phản ứng, nàng nói tiếp: "Còn có, gọi tôi là Tri Du được rồi".
Thẩm Tri Du quyết định cho Hàn Vũ Thanh vào danh sách hảo hữu, danh sách bây giờ là bốn người.
Đình trệ vài giây, Hàn Vũ Thanh cũng cười: "Được, Tri Du vậy em cũng gọi tôi là Vũ Thanh đi".
(Vì hai người tiến tới giai đoạn bằng hữu nên mình đổi xưng hô một chút)
Nghe thấy tên mình được gọi, Thẩm Tri Du trong lòng vui vẻ một chút, gật gật đầu.
"Vậy em lên xe tôi chờ người tới đi, như vậy an toàn".
Thấy tài xế cũng chưa tới nên nàng cũng không từ chối.
Không gian trong xe tĩnh lặng không làm cho hai người cảm thấy ngột ngạt mà cảm giác lại hòa hợp kỳ lạ, giống như hai người đã quen biết từ lâu mới có sự ăn ý như thế.
Thẩm Tri Du cũng khá ngạc nhiên, Cung Tố Nhan từng nói ban đầu khi ngồi chung với nàng có một loại không khí áp bức bởi khí chất lạnh lùng và sự trầm mặc của nàng.
Nhưng mà hình như người này không cảm thấy nó, Thẩm Tri Du nhìn cô.
Nàng chưa từng nhìn thấy ai có ngũ quan rõ rệt như Hàn Vũ Thanh.
Gương mặt này khi không cười sẽ gây ra cảm giác uy nghiêm.
Khi cười lại lộ ra một mặt ôn nhu dịu dàng, là một người trưởng thành đáng tin cậy.
Thẩm Tri Du cảm thấy tiếc thay Hàn Vũ Thanh khi không vào giới giải trí.
Bởi vì nếu cô xuất hiện trên truyền thông chắc sẽ khiến nhiều người điên cuồng.
- ----------------------------
Hàn Vũ Thanh đứng trong nhà vệ sinh, đối đầu với chiếc gương quen thuộc trong nhà cô, mắt long lanh chìm vào ký ức.
Trong đầu Hàn Vũ Thanh xuất hiện hình ảnh Thẩm Tri Du đứng trước cửa xe đã mở, chần chừ không bước lên.
Một giây sau đó, nàng quay đầu lại đối diện với Hàn Vũ Thanh, ánh mắt như bị ánh trắng soi chiếu, sáng lung linh, nàng nhẹ giọng cười: "Hôm nay tôi rất vui vì có thêm người bạn như chị, Vũ