Hàn Vũ Trạch sau bữa tối hôm nay tự nhận mình vừa thấy được kỳ quan thứ tám trên thế giới.
Chị cậu Hàn Vũ Thanh vậy mà dùng ánh mắt ôn nhu như thế nhìn Thẩm nữ thần.
Còn có, bình thường ít gắp đồ ăn cho người khác mà bây giờ chị ấy lại chủ động gắp cho Thẩm Tri Du! Quả là đặc sắc nha!
Hàn Vũ Trạch từ khi bắt đầu bữa tối nói luyên thuyên trước mặt hai người đến bây giờ thì trố mắt nhìn động tác chị mình, bên ngoài thì giả vờ bình tĩnh bên trong giờ đang reo ầm lên vì nghe mùi QJ ( gian tình) đâu đây!?
Đến khi kết thúc bữa ăn, Hàn Vũ Trạch vất vả theo đuôi chị lên nhà cô, vừa đi vừa nheo mắt quan sát chị.
Hàn Vũ Thanh từ khi về nước đã luôn sống bên ngoài, còn Hàn Vũ Trạch thì ở lại trong nhà với ba mẹ.
Tuy nhiên cũng không ở nhà thường xuyên vì công tác khắp nơi, chuyện này làm mẹ Hàn lắc đầu ngao ngán.
Đứa con gái lớn sống bên ngoài đã quen không trách, con trai nhỏ bây giờ đi làm thì suốt ngày bay đi bay về không có ngày nghỉ, ba mẹ Hàn phải đối mặt với căn nhà quạnh hiu mỗi hai vợ chồng.
Vì thế mà ông bà cũng tự giải khuây, mỗi năm hai chuyến du lịch xa nhà.
Cho nên có thể nói, bây giờ hai chị em cũng coi như là sống bên ngoài độc lập hoàn toàn, chỉ ngày lễ hay ngày nghỉ rảnh rỗi mới về nhà xem.
Quay lại tình huống hiện tại của hai chị em, bây giờ cục diện là Hàn Vũ Trạch đang ngồi xếp bằng trên sô pha chờ chị cậu tắm rửa.
Ánh mắt chàng trai trẻ nham hiểm híp lại, xem chừng đang suy nghĩ chuyện gì động trời.
Nửa giờ sau, Hàn Vũ Thanh mặc áo thun trắng rộng che khuất quần đùi, lộ ra hai chân thon dài mê người bước ra phòng khách, tóc tùy ý xõa xuống, bộ dáng nhàn nhã ngồi xuống uống nước.
Cô nhìn thấy em trai đang híp mắt quan sát cô, tiện tay rót nước cho cậu, nhướng mày chờ câu hỏi.
Hàn Vũ Trạch nôn nóng thẳng lưng lên, tra hỏi: "Chị, chị khai mau, chị và Thẩm nữ thần có quan hệ gì?".
Hàn Vũ Thanh chớp chớp mắt, tự nhiên nói: "Bạn bè".
"Hừ! Em không tin!"
Hàn Vũ Thanh hết cách, nghiêm túc nói: "Là thật, chỉ là bạn bè".
Hàn Vũ Trạch thấy chị hình như nói thật, suy nghĩ một chút nói: "Đổi câu hỏi khác, chị có ý với chị ấy phải không?".
Lần này, cô trầm mặc, cầm ly nước uống một ngụm, nhẹ giọng: "Ừ".
Tiếng "Ừ" này tuy nhỏ tưởng chừng như không nghe được nhưng mà đêm tối yên ắng, trong nhà chỉ có hai người nên âm thanh này phá lệ rõ ràng.
"Chị...!là thật sao?" Hàn Vũ Trạch kéo dài giọng thể hiện sự nghi hoặc tột độ, giọng cậu cũng kích động.
Thấy mình quá xúc động, cậu hít một hơi