Giang Tang Du đang ngồi trang điểm nghệch ngoạc trước gương, cô thích phong cách tương đối nhẹ nhàng. Hơn nữa cô cũng không thích bắt người khác phải đợi cô, kể cả khi người đó đến sớm hơn giờ hẹn, hơn nữa họ lại luôn luôn giữ thái độ ôn hòa đối với người trễ hẹn. Đó chẳng qua là thói quen của riêng cô, tất nhiên cô cũng không bao giờ bắt người khác phải sống theo cách của cô. Cô mặc một bộ trang phục vàng, đó vốn là một chiếc váy hai tầng màu trắng pha vàng.
Sửa soạn xong xuôi, cô từ trong phòng bước xuống.
Cô thấy bà Lý Tình đang kín đáo đánh giá mình, liền cười nói:
- Mẹ, sao cứ nhìn con vậy?
- Mẹ cuối cùng cũng đợi được con xuống, người ta đã đợi trong xe rất lâu rồi.
Cô hơi kinh ngạc:
- Đợi lâu vậy sao?
Lý Tình nhìn con gái của mình.
- Không đâu, mẹ chỉ đùa con chút thôi.
Cô bước đến ôm chặt bà Lý Tình.
- Hay mẹ đi cùng con nhé?
- Mẹ không thèm đi chung với lũ trẻ tuổi, lại bị ghét bỏ.
Cô lay lay cánh tay bà Lý Tình:
- Không có chuyện này đâu mẹ ạ.
Lý Tình vỗ về cô:
- Mau đi đi, để người ta đợi lâu quá không hay đâu.
Cô quay lại chào:
- Mẹ, con đi đây.
Bà Lý Tình làm một động tác khoát tay với cô:
- Đi chơi vui vẻ nhé.
Cô làm một cái mặt quỷ với bà Lý Tình, rồi mới xỏ chân vào đôi giày cao gót bước ra khỏi biệt thự.
Cô nhận ra đúng là xe của Trình Nghi Triết đã đỗ tại trước cổng không biết từ bao giờ, khiến cô hơi áy náy. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng cảm thấy áy náy với ai, về phần người khác có áy náy với cô hay không lại không nằm trong phạm vi quan tâm của cô, nên cô luôn cố gắng không phải nợ bất kỳ ai.
Cô đi tới, mở cửa xe, ngồi vào.
- Đến lâu chưa anh?
Trình Nghi Triết không để ý đến vấn đề của cô, anh chỉ cười cười đáp:
- Em ra sớm mà.
- Chúng ta đều đến sớm.
Cô chỉnh lại tư thế, dáng ngồi thoải mái hơn, nhưng không kém phần đoan trang. Họ cùng đi xem phim Titanic 3D. Doanh thu của bộ phim ở nước ngoài không quá cao, nhưng ở Trung Quốc lại đoạt doanh số kinh hồn, ngay trong tuần đầu tiên đã lên đến 5 con số, khiến người ta phải choáng váng vì sức thu hút chưa từng có của bộ phim kinh điển này, thậm chí vượt qua Avatar.
Dù sao bộ phim đã gặt hái được rất nhiều đề cử ở nước ngoài, khiến khán giả cảm thấy mất niềm tin với điện ảnh trong nước, không có nhiều bộ phim có thể đạt được thành công này.
Trình Nghi Triết đã nhiều lần hẹn cô, cô cũng không muốn để người khác đánh giá mình kênh kiệu, khiến anh phải mất công nhiều lần, nên đành đồng ý.
Cô nhìn anh, muốn phá vỡ không khí bế tắc lúc này, nên kể với anh một câu chuyện cười về Jack và Rose cô tình cờ xem trên mạng.
Câu chuyện rất đơn giản, chỉ xoay quanh một câu hỏi:
“ Nếu là Jack, câu nói cuối cùng của bạn dành cho Rose là gì?”
Ngu Công: Nghe anh, Rose, nếu còn sống, em hãy sinh thật nhiều con, sau đó nhìn chúng lớn lên, tầng tầng lớp lớp chung vai dời núi nhé.
Thịt băm hương cá: Nghe anh, nếu còn sống, hãy sống thật tốt, sau đó đến Trung Quốc, cưới một ngườ đàn ông nickname là Thịt băm hương cá nhé, hãy cùng anh ấy sáng tạo một món ăn vang danh thiên hạ.
Bản sắc dân tộc: Nghe anh, Rose, em là mỹ nhân đẹp nhất trong đời anh, anh sẽ mãi mãi khắc sâu hình bóng em. Mãi mãi nhớ đến em.
Đại Thoại Tây Du: Nghe anh, Rose, nếu còn sống, sau này em hãy tìm một người đàn ông trên người có 3 nốt ruồi son, anh ta sẽ có thể khôi phục chân thân cho em.
Chung tình: Nghe anh, Rose, hạnh phúc lớn nhất trong kiếp này của anh là được gặp em, hãy gắng sống tốt, mang theo giấc mơ của anh và sống thật tốt nhé.
Giảm cân: Nghe anh, Rose, nếu em không béo như vậy, người yêu em là anh đây sẽ không phải chết, kiếp sau anh muốn yêu một cô gái mảnh mai.
Vô tình: Ông trời ơi, ông hãy nhắc tôi, nếu có kiếp sau hãy tránh xa cô gái này, không sẽ mất mạng vì cô ta.
Hài hước: Nghe anh, Rose, kiếp sau nếu em thấy anh, hãy xoay người chạy trước nhé, tìm anh chàng khác đến cứu em, anh sợ chết lắm.
Không biết có phải cô kể chuyện quá nhạt nhẽo không, Trình Nghi Triết chẳng thể hiện bất kể phản ứng gì.
Cô khe khẽ thở dài:
- Anh đã xem phim này bao giờ chưa?
Khi còn ở nước ngoài, cô từng xem một phiên bản phản ánh về đời thật của hai nhân vật chính trong bộ phim này, trong đó có viết, hơn 10 năm sau, đôi tình nhân trong tình yêu bất diệt trên màn ảnh vẫn độc thân. Cô gái kiên cường từng bước từng bước sống tiếp, kết hôn rồi lại ly hôn. Người đàn ông kia đã qua lại với rất nhiều phụ nữ, đáng tiếc họ chỉ tình cờ gặp nhau lần đó, chính Teite Nick đã liên kết hai cái tên với nhau, thật ra giữa họ chưa từng có sợi dây liên hệ. Câu chuyện còn được dựng lại thành phim, nhưng phản ứng của người xem không được tốt lắm.
Trình Nghi Triết khẽ xoay người:
- Em xem, đâu có trọn vẹn.
- Anh thích kiểu tình yêu như vậy không?
- Anh thấy họ diễn cũng không tối.
Được rồi, cách xem phim của họ, trọng điểm là không giống nhau.
Thật ra cô chỉ muốn hỏi anh, cách nhìn nhận của anh về “Nhất kiến chung tình” , đáng tiếc anh đã trực tiếp tránh né.
Đoàn người xếp hàng trong phòng bán vé nóng như đổ lửa, hai người bước song song cùng nhau đi vào phòng chiếu, rất ít khi họ đến những nơi như vậy, nên cảm thấy không quen, chỉ mua một cốc nước, đơn giản, không ăn thêm.
Diễn biến của bộ phim, cô không nhớ rõ, cô cảm thấy ấn tượng không phải với cảnh cuối cùng tai nạn xảy
ra, mà chính là trong thời khắc một số người chạy lên thuyền cứu sinh. Bởi vì đã biết được kết quả, nên cô không quá xúc động, trong lòng chỉ lo sợ một ngày bi kịch tái diễn.
Cảm xúc thật giống với khi cô xem phim “Tuyêt sơn phi hổ”, cô đã ghi nhớ một câu nói của Linh Tố: “ Sư phụ, con đã không thể cứu chữa, vì khắp thiên hạ không ai, không một thần y nào có thể cứu con, nên hãy dùng mạng con để cứu sống những bệnh nhân khác, đại ca, anh ấy không bao giờ biết được con sẽ đối với anh ấy như thế…”. Ít nhất, Giang Tang Du không so sánh giữa tình yêu trong các phim, nhưng dù chưa từng xem bộ phim này, chỉ cần nghe lời thoại ấy đều có thể cảm nhận thâm tình trong đó.
Bởi vì quá thất thần, nên khi xem phim cô không chú tâm lắm đến nội dung.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến câu nói của Trình Linh Tố, khi còn bé cô thích Miêu Nhược Lan, sau này phim truyền hình đã kết hợp hai bộ phim làm một, , nhưng cô vẫn thích nhân vật Miêu Nhược Lan, sau khi xem bộ phim truyền hình cô lại thích Linh Tố. Nhưng cô không thích cách đánh giá của tác giả dành cho Linh Tố, họ cho rằng Linh Tố vì biết sẽ không dành được tình yêu của Hồ Phỉ, nên đã lựa chọn cái chết, để lưu lại một vị trí vĩnh cửu trong lòng Hồ Phỉ. Như vậy trong nháy mắt họ đã biến Trình Linh Tố thành một cô gái mưu mô, nhưng thật ra con đường cô lựa chọn dựa trên một tình cảm chân thành.
Được rồi, cô tự tổng kết, sở dĩ cô bức xúc là vì cô không thích cái kiểu tình yêu oanh oanh liệt liệt ấy, quá giả dối, cô tuyệt đối không tin, vì không tin nên không cảm động chút nào.
Trong lòng cô luôn tin tưởng, tình yêu cần phải được thời gian kiểm nghiệm, được minh chứng qua nhiều tháng năm, đó mới là tình yêu kiên cố nhất.
Họ cùng ra khỏi phòng chiếu, Trình Nghi Triết ngạc nhiên nhìn cô:
- Em thật không khóc à?
Cô cũng cười, mấy cô gái ngồi cạnh cô thi nhau cầm khăn giấy lau nước mắt, hình như cô khá vô tình.
- Tại sao em nhất định phải khóc?
- Cảm giác.
Cũng may, anh không nói thẳng, vì người ngoài đều nói cô là cô gái lương thiện, v.v nên anh cho rằng người lương thiện như cô nhất định sẽ khóc khi xem phim.
Cô cảm thấy bản thân rất có nhiều tế bào hài hước, nên tự châm biếm.
- Em rất muốn biết, anh đã bao giờ khóc vì một bộ phim nào đó chưa?
Anh suy tư một lát, mới không đếm xỉa mà trả lời cô:
- Anh rất ít khi xem phim.
- Em nhớ lần cuối cùng em khóc là khi xem phim “ 13 tội của Kim Lăng”, em thấy phim rất hay nhé, nhưng tiếc là ít người thích, nên bộ phim đã bị quên lãng, chẳng trách điện ảnh nước nhà chẳng phát triển được.
- Cái này còn do cảm nhận riêng.
- Nhưng đối với thị hiếu chung em thật chẳng hài lòng, thế nên ngày càng ít những bộ phim điện ảnh ý nghĩa, toàn xuất hiện các phim thị trường nhằm mục đích giải trí kiếm lời.
Trình Nghi Triết cười cười:
- Có em ủng hộ nền điện ảnh sẽ phát triển.
Cô hơi nhụt chí.
- Thật ra khi em xem phim “Kỳ tích tiếp theo", thật đúng là kỳ tích, cả rạp phim chỉ có mỗi mình em.
Tâm trạng của Trình Nghi Triết khá hào hứng:
- Cảm giác bao toàn bộ rạp thế nào?
- Vô cùng chán nhé, đến cả bác lao công cũng tới hoan nghênh em đã bao trọn phòng chiếu đấy.
Anh lại nhìn cô cười, nụ cười của cô rất đẹp, giống như đóa hoa hải đường, mỹ mà không kiều, không rực rỡ, cũng không có hương thơm, nhưng vẫn có thể hấp dẫn người người.
Hơn nữa anh cũng không thích hương thơm, bất kể loại nước hoa nào.
Không thấy câu trả lời, cô lén quan sát anh.
- Anh có thích xem những thành tích của điện ảnh không?
- Anh chỉ thích những kinh nghiệm thất bại thôi.
- Như vậy anh sẽ thấy thành công hơn sao?
- Không đâu, không ai có thể sửa chữa sai lầm của người khác, nhưng có thể tránh lặp lại những thất bại đó.
Giang Tang Du nở nụ cười tươi:
- Anh luôn nhìn nhận vấn đề một cách sâu sắc như vậy?
- Có sao?
- Như em, em sẽ nhìn vào thành công của người khác, sau đó tự cổ vũ bản thân, em chưa thành công như vậy vì em chưa trả giá, thế giới này rất công bằng.
Trình Nghi Triết suy ngẫm lại:
- Em mới là người nhìn nhận vấn đề một cách sâu sắc nhất.
- Em lại nghĩ anh sẽ nói em giả ngu chứ.
- Anh nghĩ nếu nói vậy, em sẽ giận anh mất.
Giang Tang Du khẽ nghiến răng, nhưng lại không nói được câu nào, chỉ thấy trong bóng tối anh đang nở một nụ cười vô cùng rực rỡ.