Sau ngày đó, Bạch Nặc Ngôn thật sự không hề quay lại bệnh viện một lần nào. Giang Tang Du cũng có vài lần gọi điện đến thăm cô, nhưng người nào đó ngoại trừ không nghe máy chính là tắt máy, chỉ duy nhất một lần điện thoại được chuyển máy đến tận tay cô, nhưng Bạch Nặc Ngôn chỉ nói một câu “ Cô không thấy phiền sao?” Giang Tang Du cũng không hề tức giận, thậm chí cô còn chẳng hề buồn. Cô nghĩ, có lẽ cô là một trong số ít những người biết được con người thật của Bạch Nặc Ngôn, khó chịu sẽ mắng thẳng vào mặt cô, mất hứng sẽ châm chọc cô, thời điểm tâm trạng không tốt thậm chí còn ồn ào cãi cọ với cô, đó là một Bạch Nặc Ngôn mà người khác không bao giò thấy được. Lần nào cũng vậy cũng thật nhàm chán, nhưng cô vẫn tốt bụng hưởng thụ sự giận dữ của Bạch Nặc Ngôn.
Cảm giác này có điểm giống như người lớn trong nhà đối với sự cố tình sinh sự của trẻ con, chẳng còn cách nào khác là phải chịu đựng.
Cô đáng lẽ không nên ví dụ về Bạch Nặc Ngôn như vậy, dù cô có bực mình, rõ ràng Bạch Nặc Ngôn mới là chị cô, mà cô lại coi những cơn giận của Bạch Nặc Ngôn như trẻ con tùy ý nổi loạn, nên bản thân cô không bao giờ chấp nhặt, dần dần đã trở thành thói quen.
Cô lại tự cười, ngồi trên giường bệnh của Giang Bác Nghi, kể lại một vài chuyện cười cô thấy trên mạng.
Giang Bác Nghi nhìn lại cô con gái gái yêu rất hiểu biết, ông khẽ thở dài.
Giang Tang Du rõ ràng cũng nhận ra, từ ngày đó, Bạch Nặc Ngôn chưa bao giờ quay lại đây thăm ông, trong lòng ông vẫn luôn mong đợi, dù ông chưa từng nói ra miệng.
Sau khi nghe Giang tang Du kể một vài chuyện cười, ông Giang Bác Nghi thấy hơi buồn ngủ, cô liền đỡ ông nằm xuống, còn cô dón dén ra khỏi phòng bệnh.
Ra đến cửa, cô gặp bà Lý Tình đi tới, cô không nói tiếng nào, kéo bà đến cuối hành lang, Trong tay bà đang cầm một chai nước hoa quả, thuận tay bà đặt lên bàn, sắc mặt bà không tồi:
- Cha con ngủ chưa?
Giang Tang Du gật đầu, đỡ bà ngồi xuống:
- Cha buồn ngủ, trông sắc mặt cha hôm nay khá hơn, bác sĩ nói cha đang hồi phục rất nhanh, chỉ mấy ngày nữa là cha có thể xuất viện.
Lý Tình mấp máy môi, Giang Tang Du khẽ thở dài, dựa đầu vào ngực bà:
- Mẹ vẫn giận cha sao?
Người bà hơi căng lên, tay bà liền vuốt nhẹ mái tóc Giang Tang Du, quấn một lọn tóc cô lên đầu ngón tay:
- Mẹ không biết nữa. trong lòng mẹ khẳng định sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, nhưng mẹ lại không thể trách cha con , vì những chuyện này đều xảy ra trước khi kết hôn. Nhưng mâu thuẫn trong chuyện này chính là, ông ấy có một đứa con với người phụ nữ khác, mẹ hi vọng cha con có thể cư xử với chúng ta như một nhà ba người trước kia. Nếu biết ông ấy như vậy, trước đây mẹ đâu có lấy ông ấy.
Trong lòng Giang Tang Du cũng ca thán:
- Mẹ có biết vì sao con không giống như con nhà khác, phản cảm với chuyện này, thậm chí con còn muốn cha nhận chị không?
Bà Lý Tình trầm mặc, chỉ khẽ thở dài.
- Nhiều lúc con cảm thấy cuộc sống của con cứ bình bình trôi, chẳng bao giờ gặp phải sóng to gió lớn, từ nhỏ con đã luôn thuận buồm xuôi gió, cuộc sống của con dường như chẳng có mùi vị gì hết. Nhưng từ khi gặp chị ấy, lần đầu tiên con nhận ra cuộc sống không giống như trong tưởng tượng của con. Chị ấy lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, không thể muốn gì ăn nấy, cũng không được mặc đồ mình thích, thậm chí chuyện chị ấy sinh ra đã là một đề tài cho người khác châm chọc chỉ trích. Chị ấy tiếc nuối rất nhiều thứ, ngay từ đầu chị ấy đã không được hưởng tình thương của cha, thậm chí còn thiếu thốn cả tình cảm của mẹ, nhưng chị ấy vẫn luôn sống, thậm chí còn sống một cuộc sống rực rỡ đầy màu sắc. Con rất hâm mộ chị ấy, chị ấy luôn luôn biết mình cần gì. Đúng là trong suy nghĩ của con, con hâm mộ chị ấy, biết mình muốn gì, tự mình xác định mục tiêu, có phải chị ấy cũng có sự hâm mộ con như vậy không. So với chị, con rất may mắn, có mẹ quan tâm, có cha chỉ bảo, con còn có gì để oán hận đâu. Mẹ ạ, bởi vì có chị, con mới biết quý trọng. Hơn nữa, chị ấy bây giờ chỉ còn một mình, nếu như chúng ta không nhận chị ấy, cô ấy thật sự sẽ chỉ còn có một mình thôi. Chị ấy là chị của con, không phải ai xa lạ, là người thân.
Cô ôm chặt Lý Tình, khẽ cắn nhẹ môi.
Thật ra, trong lòng cô luôn chôn giấu một điều, chỉ là không tiện nói ra.
Cô muốn nói, tình yêu của người phụ nữa đó, xứng đáng được trân trọng. Chính bản thân cô còn nghĩ vậy, khẳng định cha cũng như cô, nếu như mẹ vẫn không chịu chấp nhận Bạch Nặc Ngôn, sẽ chỉ làm cha thêm áy náy, trong lòng cha sẽ trách mẹ.
Cô mãi mãi không thể quên được, ngày ông Giang Bác Nghi đến trường học thăm cô, ông đã nhìn Bạch Nặc Ngôn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Chuyện đó xảy ra khiến cô không biết phải làm thế nào, Giang Bác Nghi còn thường xuyên đến trường học thăm cô, lúc đến ông thường mang theo hai phần quà, nhất là ông luôn dò hỏi ngày sinh trên chứng minh thư của Bạch Nặc Ngôn.
Cho nên cô mới biết vì sao Bạch Nặc Ngôn cứ luôn không thích cô, nhiều lúc cô nghĩ, trước khi Bạch Nặc Ngôn phát hiện ra chuyện này, tình cảm của cô ấy đối với cô thật giả thế nào, dù Bạch Nặc Ngôn đã hoàn toàn chối bỏ tình cảm đó, nhưng cô vẫn muốn biết.
Cô không ghét chuyện Bạch
Nặc Ngôn là chị cô, thậm chí chuyện này lại làm cô có phần thích cô ấy hơn.
Hồi học kỳ một năm nhất, cuối cùng Bạch Nặc Ngôn cũng đi vào lớp, thầy giáo kêu cô ngồi bàn đầu nhưng cô nhất định không chịu, cô nói ngồi bàn đầu sẽ phải hít nhiều bụi phấn. Thầy giáo còn cố chấp, giảng giải ngồi bàn đầu mới nghe giảng sẽ rõ ràng. Bạch Nặc Ngôn cũng ngang bướng cãi lại, ngồi cuối vẫn có thể nghe rõ bài.
Thầy giáo rất giận, nói thời nay, 80% dân số bị cận thị.
Bạch Nặc Ngôn đi thẳng xuống bàn cuối ngồi, cô còn nói rằng, cô rất không vinh hạnh đứng trong 20% còn lại.
Trong nháy mắt, Giang Tang Du bị ấn tượng mạnh mẽ với Bạch Nặc Ngôn, có lẽ bởi vì cô mãi mãi không thể làm được như cô ấy, nên cô luôn thích người con gái có thể làm những điều cô không bao giờ có thể làm được.
Thật ra, còn còn có nhiều chi tiết nhỏ khác nữa. Hồi đó, Bạch Nặc Ngôn rất ghét một nữ sinh khác trong phòng, cô còn nói thẳng với Giang Tang Du tốt nhất là không nên chủ động thân thiết với cô kia. Hôm đó trong phòng các cô cùng nhau tám chuyện, cô cũng không trốn được, sau đó Bạch Nặc Ngôn liền giận cô, vì cô đã buôn chuyện về mấy ngôi sao điện ảnh với cô kia.
Sau trận cãi nhau nho nhỏ đó, Giang Tang Du nhận ra, Bạch Nặc Ngôn đối nhân xử thế rất hà khắc.
Trong khi Bạch Nặc Ngôn chỉ nói một câu: “ Tôi biết ai cũng có cách đối nhân xử thế của mình, cô cũng không sai, tôi biết chuyện đối nhân xử thế rất quan trọng, nhưng có thể tôi chỉ cho rằng, bạn thân cực thân của tôi, sẽ đặt tôi ở vị trí quan trọng hơn tất cả những người khác."
Có lẽ trong thâm tâm Bạch Nặc Ngôn luôn tâm niệm, chẳng cần biết như thế nào, nhưng trong thế giới của cô, người đã đối xử tốt với cô, là phải cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra vẫn không được để ý, không bao giờ được rời xa cô.
Khi Giang Tnag Du nhớ về những chuyện cũ, nhìn qua cô luôn đối xử với Bạch Nặc Ngôn rất tốt, có một nguyên nhân quan trọng, cô sợ Bạch Nặc Ngôn sẽ không không bao giờ có thể tìm thấy người đó, dù là trong tình bạn cũng như tình yêu. Kiểu người như Bạch Nặc Ngôn, trong mắt không bao giờ chấp nhận một hạt cát, dù là yêu hay thích, cũng sẽ vô cùng quyết tuyệt quay lưng bỏ đi, thậm chí cô còn không phân biệt bất kỳ lý do nào để quay đầu nhìn lại.
Những tình tiết chia ly do hiểu lầm hay có trên TV sẽ nhất định không bao giờ tồn tại trong cuộc sống của Bạch Nặc Ngôn, vì dù có hiểu lầm, Bạch Nặc Ngôn cũng sẽ không bao giờ quay đầu.
Lý Tình lắc đầu:
- Con ơi, làm sao mẹ không biết chuyện đó chứ, chỉ là nhìn con bé trong lòng mẹ vẫn thấy có chút chua xót. Hơn nữa, con bé đó tính tình kỳ lạ, sống cùng với nhau, con nhất định sẽ thiệt thòi.
- Mẹ không cần lo lắng cho con.
Giang Tang Du cười cười.
- Con đã không còn là đứa trẻ.
- Đói chưa con? Nếu đói rồi thì đi ăn cơm đi.
- Con muốn mẹ đi với con cơ.
Bà Lý Tình lại lắc đầu, lúc này mới cùng Giang Tang Du đứng lên.
Khi Trình Nghi Triết đến bệnh viện, Giang Tang Du bất ngờ trở tay không kịp, cô thấy quan hệ của họ còn chưa tới mức đó…
Chuyện này đúng là có khiến cô hơi rung động.
Ông Giang Bác Nghi nằm trên giường, ông khoác một cái áo màu xám, sắc mặt ông đã khá bình phục.
Trình Nghi Triết ngồi bên cạnh ông, trông khá vui vẻ, nhưng không nhiều.
- Thật là phiền Nghi Triết cháu, còn phải chạy đến đây nhìn cái bộ dạng già yếu của ta.
- Là cháu thất lễ, muộn vậy mới đến thăm bác.
Giang Bác Nghi cười cười, ông đã sớm biết Trình Nghi Triết đi công tác nước ngoài, đường xa mệt ngọc về đến đây, việc đầu tiên là tới thăm ông. Ông liếc mắt nhìn Giang Tang Du ngồi bên kia, chỉ mỉm cười.
Mà trong lòng Giàng Tang Du cũng đang có những suy nghĩ riêng, Trình Nghi Triết đi công tác về thì cứ về nhà nghỉ ngơi đi, cần gì phải đến đây cho người ta thấy vẻ mệt nhọc của hắn chứ. Đương nhiên, nhìn từ khía cạnh khác, họ vẫn có thể thấy được thành ý của anh khi vừa về đã tới đây. Chẳng qua Trình Nghi Triết cố tình không muốn cô phản cảm với chuyện này, cô ngược lại cũng nhận ra, người đàn ông này rất thông minh. Nhưng vừa nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy có gì không đúng, sao cô lại toàn nghĩ đến mặt tốt của anh ta chứ?
Cô hơi đỏ mặt, tìm một cái cốc.
- Cha, con đi rót nước cho cha nhé.
Lúc đó Trình Nghi Triết mới nhìn cô một cái:
- Anh đi với em.
Cô hơi ngạc nhiên, chỉ là một cốc nước thôi, cũng không phải cô bê không nổi, nhưng cô vẫn gật đầu.
Giang Bác Nghi thấy Trình Nghi Triết đi cùng Giang Tang Du, trên khuôn mặt ông hiện lên toàn là vui vẻ.