Nếu không kể đến buổi tối, thì có lẽ đó sẽ là một ngày trọn vẹn hoàn mỹ. Họ nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng, chỉ cần cố gắng không trạm đến điểm nhạy cảm của đối phương, mọi chuyện sẽ vẫn bình an vô sự. Mà điểm nhạy cảm đó chính là, Mạnh Tân Duy luôn tự nhận thấy bản thân dường như không tồn tại, bởi vậy chit cần anh không phá vỡ màn hài kịch này, thì có thể đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ vào cuối ngày. Nhưng sẽ không có chuyện gì diễn ra theo kế hoạch, kể cả khi anh đã rõ ràng cố gắng kìm chế để không hỏi cô rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Trình Nghi Triết rốt cục là như thế nào, giữa họ có còn liên lạc với nhau hay không.
Nhưng anh đều cố gắng chối bỏ tất cả các lý do có thể đặt ra, cố gằng kiềm chế không hỏi cô.
Nhưng vẫn không thể nhẹ nhàng kết thúc chủ đề này tại đây.
Tửu lượng của Bạch nặc Ngôn vốn không tốt, cô mới chỉ uống một hai ly rượu đã khiến khuôn mặt đỏ ửng.
Mạnh Tân Duy ngồi đối diện với cô, lắc đầu:
- Kể cả có biết anh sẽ thanh toán, em cũng không cần phải cố uống nhiều như thế để bắt anh trả tiền chứ?
Bạch Nặc Ngôn nhìn chằm chằm vào bình rượu xa xỉ, đột nhiên đôi mắt cô chiếu thẳng về phía anh.
Mạnh Tân Duy thấy hơi kỳ lạ, ban ngày tâm trạng của cô còn rất tốt, sao bây giờ tự nhiên lại muốn nào loạn gì đây.
Anh chờ cô chủ động nói trước, anh cảm thấy cô chắc chắn muốn nói chuyện gì đó, nhưng vì sao anh lại chắc chắn như vậy, chính bản thân anh cũng không hiểu.
Những ngón tay của cô khẽ nhịp nhịp.
- Đàn ông các anh có phải đều thích loại phụ nữ dịu dàng, mới nhìn đã thấy dáng vẻ mẹ hiền dâu thảo đúng không?
Anh không muốn kéo dài đề tài này, trong lòng anh dường như có bản năng kháng cự, nhưng kháng cự ở điểm nào, anh chỉ biết một không gian đen kịt kéo dài vô hạn đang bao vây xâm chiếm anh, rõ ràng anh đã nhận ra, nhưng anh lại không chịu thừa nhận.
Cô không để ý đến vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh:
- Có phải tất cả đàn ông đều vì thế mà thích Giang Tang Du?
- Không phải là tất cả.
Giọng anh trở nên kiên định, bàn tay anh nắm chặt.
Anh đoán được cô muốn về chuyện gì, nhưng khi cô bắt đều đề cập đến vấn đề đó, anh tinhf nguyện không đoán được, không hiểu được bất cứ chuyện gì.
Giả vờ, thì ra rất vất vả.
Cô lại cười một các hơi hàm hồ, hơi quá :
- Nhưng là đại đa số.
Mà câu nói “ Không phải là tất cả” đầy ẩn ý đấy, cô lại chưa bao giờ để tâm.
Không phải tất cả đều giống anh ta, nhưng anh lại chính là đại biểu.
Anh nhìn cô, lửa giận trong lòng dường như tiêu tán:
- Những người khác anh không biết.
Hơi thở của cô trỏ nên nặng nề:
- Vậy vì sao Trình Nghi Triết lại yêu Giang Tang Du như vậy?
ANh trầm mặc nhìn cô, biểu hiện của cô chính là cố tình gây sự.
Chính cô cũng nhận ra mình đang cố tình gây sự, có thể cô không chịu buông tha cho chính mình:
- Anh nói đi, vì sao Trình Nghi Triết lại yêu Giang Tang Du.
Anh trầm mặc. ánh mắt anh trở nên tĩnh mịch.
Miệng cô hơi khô, cô nhấp thêm một ngụm rượu, rồi phun ra. Cô vốn không thích uống rượu, hương vị này, thật sự rất khó uống, không biết tại sao nhiều người lại thích đến thế.
Người ta ca ngợi rượu, còn cô chỉ cảm thấy tiền mất tật mang.
Nhưng lại rất phù hợp với tính cách của cô, luôn tự làm khổ mình.
- Giang Tang Du có điểm gì tốt?
Trong giọng nói của cô ẩn chứa một sự chua xót nặng nề, anh cô nhịn nhướn mi.
Thấy anh không trả lời, cô lại tiếp tục:
- Tại sao anh ấy lại yêu Giang Tang Du đến thế.
Mạng Tân Duy hít thật sâu, đứng lên gọi thanh toán.
Còn cô vẫn nhìn anh chằm chằm.
- Anh đưa em về.
Ngữ khí của anh vẫn thong thả, khiến cô tức giận.
- Vì sao không trả lời em?
Một bàn tay anh đỡ lấy vai cô.
- Có một số người chỉ không tốt trong mắt em, còn trong mắt người khác lại là tốt nhất.
Cô cắn cắn môi, đó chính là điểm khiến cô ghen tị, khiến cô cố tình gây sự.
Nhưng thực ra, cô muốn có ai đó chịu đồng tình với suy nghĩ của cô.
Cô đẩy cánh tay của Mạnh Tân Duy, xoay người, bỏ đi..
Vì sao anh không giả vờ hùa theo cô một chút, chỉ cần anh nói với cô, cô cũng rất tốt, vì sao không thể chứ?
Bạch Nặc Ngôn đang đứng trước cửa Vân Thành, cô phát hiện trong cơ thể cô có vô số thừa số tiện mệnh sinh trưởng. Tính tình cô vốn không tốt, nhất là trong những tình huống như hôm nay, cô lại có thể ngồi loại phương tiện giao thông đến đây để gặp con người mà cô vô cùng bất mãn. Có lẽ vì Trình Nghi Triết chủ động gọi cô đến, ngay lập tức cô vứt bỏ mọi suy nghĩ bất mãn trong đầu, vui mừng chạy đến. Đúng vậy, bởi vì tính tình cô không tốt, nhưng cô lại chỉ có thể đem những tính xấu đó trút lên những người mà cô cảm thấy có thể bắt nạt, chả trách bạn bè cô ít đến thế, tất cả chỉ vì tính cách cô không được hiền lành.
Cô đẩy cửa bước vào, cô nhận ra cô cảm thấy rất tủi thân, chẳng hiểu cảm giác buồn tủi đấy đến từ đâu, nhưng cũng không biết tìm ai tâm sự cho vơi nỗi buồn.
Cô không muốn bản thân trở thành một kẻ bất cần, không được dạy dỗ, mà Trình Nghi Triết khẳng định sẽ không có tâm tình đi an ủi một người ở vị trí như cô.
Tự đặt bản thân ở một vị trí hèn mọn có lẽ sẽ khiến cô bớt ngập chìm trong những thất vọng liên tiếp.
Trình Nghi Triết không có mặt trong thư phòng mà ở trong phòng ngủ.
Cô đứng tựa ở cửa, hưng phấn nhìn anh đang gấp quần áo, xếp gọn gàng vào một vali nhỏ bên cạnh anh.
Nếu như là người khác, cô khẳng định sẽ bài xích con người kia, sâu trong nội tâm cô vẫn luôn tồn tại một sở thích nho nhỏ đối với chủ nghĩa nam quyền, đương nhiên cô cũng không phải là người tuyệt đối theo chủ nghĩa đàn ông. Có lẽ bản thân cô cũng
không có tự giác của một người phụ nữ, giống như bây giờ cô sẽ không đến gấp giúp anh.
Đáng giận hơn là cô cảm thấy anh gấp quần áo còn cẩn thận hơn cô. Quần áo của cô nếu Uông Đàn không gấp giúp, khẳng định sẽ bị vo tròn thành một đống ném lung tung quanh nhà.
Cô ngắm anh một lát, mới đi tới:
- Hiếm khi anh lại chủ động nhớ tới em nhé.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, thật tốt, chỉ cần cô cứ làm bộ làm tịch thế này, sẽ không ai có thể nhận ra trong lòng cô có bất cứ chuyện gì.
Cái này có được tính là dối trá không?
Anh chỉ mang theo một vài bộ quần áo, khóa vali lại cất một bên, rồi nhàn nhã cầm một cốc nước.
Cô đặc biệt thích dáng vẻ này của anh, tay áo được sắn lên cao, để lộ ra cánh tay, trông anh vô cùng tiêu sái, khiến trái tim cô bỗng đập nhanh.
Cô có một suy nghĩ, ham muốn được nhảy vào ngực anh.
Cô nghĩ, cảm giác này có lẽ gọi là “đặc biệt thèm muốn đàn ông” gì gì đó.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười.
Anh nghi ngờ liếc cô một cái:
- Sao lại tự chơi say đến mức này?
- Tâm trạng của em có hơi mưa nắng thất thường.
Khóe miệng anh hạ xuống, cũng không nói rõ là đúng hay sai.
Cô ngồi trên giường, nghiêng lệch cả đầu để ngó anh:
- Anh còn chưa nói tại sao lại gọi em đến?
- Lúc gọi anh đã nói với em cái gì?
Lông mi anh nhướng lên, chớp chớp liên tục, có vẻ không hề có ý tốt.
Cô nhìn xuống vali của anh:
- Đi công tác à?
- Còn chưa đến nỗi ngốc.
Chê bai chỉ số thông minh của cô.
- Đi công tác ở đâu thế?
- Sao em lảm nhảm nhiều thế?
Chê cô nhiều chuyện.
Cô hít một hơi thật sâu, đứng lên ôm lấy anh:
- Vậy em sẽ không nói bất cứ một câu nào nữa, chỉ làm thôi.
Anh mở hai cánh tay cô đang ôm lấy anh.
- Lần này anh có lẽ sẽ đi hơi lâu.
Cô đã đoán được, nếu không anh sẽ không mang theo quần áo.
Cô nháy mắt với anh.
Tay cô di chuyển từ vạt áo lần vào trong lồng ngực anh.
- Sau đó thì sao?
Anh mân mê đôi bàn tay cô, nở một nụ cười, sau đó ôm cô đến bên cạnh cái giường lớn, anh đè lên người cô, vuốt ve khuôn mặt cô.
- Em muốn tiễn anh đi bằng cách này sao?
Cánh tay cô ôm lấy cổ anh.
- Không thích à?
Trả lời cô là đôi bàn tay anh, cởi chiếc váy của cô, sau đó lhoong gian trong phòng trở nên nóng bỏng.
Sau một màn ân ái, cô không thể nào ngủ được, người cô dấp dính.
Ngoài cơ thể, còn có một vấn đề khác khiến anh không thoải mái.
Cô đẩy đẩy anh:
- Anh đi công tác cũng không tệ.
Anh mở mắt ra, mày nhíu lại không vui.
Nhưng cô vẫn không tự giác dừng lại:
- Mối quan hệ của anh và Giang Tang Du gần đây tiến triển rất tốt đúng không?
Anh không trả lời cô mà gối đầu lên cánh tay.
Cô tiếp tục:
- Anh thử nghĩ mà xem, nếu Giang Tang Du thực sự quan tâm đến anh, nếu anh đí xa lâu như vậy, cô ấy sẽ không kiềm chế được mà gọi điện cho anh. Anh cũng có thể nhờ đó mà tác định được tâm ý của cô ấy đối với anh, rất tốt nhé.
Cho dù Giang Tang Du có muốn gọi điện, cô cũng không cho phép.
Cô đúng là có tố chất xấu xa.
Phá hoại mối lương duyên của người ta nhé.
Như vậy có thật sự tốt hay không?
Trình Nghi Triết híp mắt nhìn cô:
- Em rất có kinh nghiệm nhé.
Cô hơi ngưng lại:
- Anh không thấy đạo lý này rất logic sao?
- Em cảm thấy em mà cũng có lúc nói chuyện đạo lý cơ đấy?
Đả kích.
- Anh thử nghĩ một chút mà xem, anh cố kiềm chế đừng gọi điện thoại liên lạc với Giang Tang Du. Cứ theo tư duy của một người bình thường mà nói, cô ấy tất nhiên sẽ không nhịn được mà phải gọi cho anh thôi.
Chuyện anh để ý lại không phải nội dung trong lời nói của cô:
- Sao em lại tích cực với chuyện không liên quan đến em thế?
Cô buồn bực:
- Anh khôi ngô tuấn tú, Giang Tang Du xinh đẹp hiền hòa, em cực kỳ tốt bụng muốn mai mối cho hai người thành một đôi, như vậy có thể tạo ra một NST gen tối ưu cho đời sau nhé.
Trình Nghi Triết cười cười:
- Ngay cả đến gen của bản thân em còn không thể trông nom cho tốt, còn làm chuyện vô ích để ý gen người khác.
- Em quan tâm đến mọi người, cũng không được sao?
Anh xoa nắn khuôn mặt cô:
- Mỗi khi trong đầu em có suy nghĩ xấu, em sẽ nói chuyện đặc biệt nhanh.
Cô bĩu môi.
Anh vẫn cười như cũ:
- Thôi đi, em sẽ không vì ghét Giang Tang Du mà nguyền rủa luôn cả anh đấy chứ? Để anh đoán xem nhé, em sẽ hạ độc trong nước? Hay trộn thuốc xổ trong thức ăn? Cố ý để đồ ở cửa để ngáng chân?...
- Anh đoán sai hết rồi.
Cô xoay người nằm lên trên người anh:
- Em sẽ khiến anh tận tinh mà chết.