Công việc của Trình Nghi Triết quả thật rất bề bộn, ngoại trừ ban đêm có thể ôm nhau ngủ, ban ngày cô dường như không hề nhìn thấy bóng dáng anh ta. Trong một thành phố hoàn toàn xa lạ, mỗi ngày cô đứng trên ban công trên khách sạn nhìn ra quang cảnh bên ngoài, với bầu trời màu xanh lam, những hàng cây xanh xanh, và bãi cỏ trải dài xanh mát. Quan trọng là cô không hề cảm thấy cô đơn, dù đến một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng cô không hề có cảm giác đè nén. Khả năng thích nghi của cô rất yếu, thậm chí đặc biệt kém. Hồi vừa tốt nghiệp tiểu học mới chuyển sang sơ trung, có một lần cô một mình tham dự một hội trại Anh Ngữ, 2 tuần phải đơn độc ở một nơi xa lại khiến cô muốn khóc, chỉ biết ở trong phòng ngủ nghe những âm thanh nhốn nháo của những người bạn cùng phòng nói chuyện mà cô không hiểu họ nói thứ tiếng gì khiến cô càng muốn khóc, cô cũng không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, lại càng không thể kể với bất kỳ ai, khiến cô càng muốn khóc. Hai tuần trước khi tốt nghiệp sơ trung, ngày ngày, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là về nhà, suy nghĩ đó khiến cô không muốn học hay làm bất cứ việc gì khác, cứ như vậy, tâm trạng của cô càng ngày càng bức bối. Tuần lễ đầu tiên khi học đại học còn thê thảm hơn, lần đầu tiên đối mặt với những con người xa lạ, cô thật sự muốn “bán tình yêu” của chính mình, cô muốn quen đại một người nào đó, chỉ cần anh ta có thể chấp nhận cô. Nhưng thật may đó chỉ là ý nghĩ, bản thân cô cũng biết cô không thể làm được, cô không thể tùy tiện với bản thân như vậy.
Nhưng lần này ở một nơi xa lạ cũng không khiến cô cảm thấy không thể thích ứng hay đè nén, thậm chí dường như cô còn hơi mong đợi, cô mong chờ một ngày được trở về, khiến cuộc sống của cô bỗng trở nên bắt đầu có ý nghĩa.
Vào ban ngày, vì chỉ có một mình nên cô không muốn ăn cơm, cô luôn cảm thấy hơi xấu hổ. Cô ra ngoài, ngắm những người nói chuyện phiếm, nhìn những bạn nhỏ đánh cầu lông trong công viên. Khung cảnh này khiến cô bồi hồi xúc động. Đến khi bóng chiều chạng vạng, cô sẽ ngồi trong công viên ngắm các ông bà già đang tập khiêu vũ, tư thế của họ rất thanh lịch trên nền âm thanh tưng bừng vang xa, nhưng lại không hề phá vỡ mỹ quan chung.
Cô rất thích ngắm các ông bà già cùng nắm tay nhau, giống như trong một câu nói khá nổi tiếng: chuyện lãng mạn nhất trong cuộc đời, là cùng nắm tay nhau đến già.
Một bức tranh cuộc sống vô cùng bình thản là thế, khiến tâm tình cô có rất nhiều chuyển biến, ví dụ như, cô muốn nấu ăn.
Trước đây cô rất kinh thường công việc này, mặc dù bà Bạch Văn ngày xưa có dạy bảo cô rằng cô phải luôn chăm chỉ, thì mới mong có một tương lai tươi sáng, mới có thể đạt được một cuộc sống tốt đẹp hơn, mới có người đàn ông tình nguyện cưới cô. Nhưng cô luôn rất khinh thường loại lý thuyết này. Quan điểm của cô rất đơn giản, tại sao phải luôn sống khổ sở như vậy chứ, tại sao phải lấy chồng để làm bảo mẫu hay người giúp việc chứ? Hơn nữa con người đúng là một loại động vật đáng bị coi thường nhé, nếu cô ta luôn cần cù chịu khó chăm lo cho gia đình nhà chồng, gia đình đó sẽ đương nhiên coi cô ta như một bảo mẫu miễn phí, nếu cô ta cứ duy trì thói quen này trong một thời gian dài, nếu có chuyện gì xảy ra đương nhiên họ sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu để chỉ trích cô ta. Họ sẽ coi việc cô vừa phải ra ngoài làm việc, vừa phải làm việc nhà là một việc chẳng ghê ghớm giỏi giang gì, sẽ chỉ cho rằng đó là chuyện đương nhiên cô ta phải làm.
Thế nhưng nếu cô ta luôn lười biếng, đến một ngày ngẫu nhiên làm một việc gì đó ý nghĩa, họ ngược lại sẽ cảm thấy cảm động
Con người đúng là luôn bị coi thường.
Chuyện này cũng giống như tình yêu vậy, khi yêu một người, bạn sẽ phải trả giá, và người đó sẽ nhận như một chuyện hển nhiên, không có gì cần phải bàn cãi.
Bất kể là gì, nếu có quá nhiều, liền bị hạ giá rẻ mạt.
Nên cô luôn không thích làm việc nhà, không thích nấu cơm, mà mỗi lần cô nổi hứng dọn dẹp nhà cửa, Uông Đàn sẽ lập tức sử dụng một ánh mắt khác thường để nhìn cô.
Nhưng hôm nay thì khác, cô tự nhiên tình nguyện muốn nấu ăn.
Khách sạn được thiết kế rất đẹp, vì muốn đem lại cho khách hàng cảm giác quen thuộc nên trong phòng có bếp với đầy đủ dụng cụ, nhưng dường như chưa bao giờ được sử dụng.
Cô lại nhớ đến món ăn gắn nhiều tình cảm với cô nhất, là món khoai lang xào xả ớt, khi nấu cô quên cho thêm nước vào dầu ăn, nên đến khi khoai lang cháy, cô lại thả quá nhiều ớt, khoai lang bị chiên đỏ thành một mảng lớn.
Sau khi nấu xong, cô mới nhận ra mình đúng là chẳng hề tử tế chút nào, vì cô nấu toàn những món cô thích ăn, khoai tay xòa xả ớt, thịt băm hương cá, trứng sốt cà chua, tứng tráng rau hẹ.
Trước đó, cô gọi điện cho Trình Nghi Triết, yêu cầu anh không được ăn cơm bên ngoài.
Có lẽ tâm trạng của Trình Nghi Triết đang vui vẻ, nên anh trả lời cô bằng một câu nói ngây thơ đến mức không thể nói lên lời:
- Về ăn em à?
Cô thấy bối rối không biết phải nói gì thêm.
Cô nghĩ rằng muốn tạo ra một bất ngờ thú vị, nhưng nếu Trình Nghi Triết ăn xong mới về, cô có thể không bực mình được ư?
Khi về đến nhà, trên quần áo Trình Nghi Triết còn dính một ít bùn đất, hẳn là anh vừa từ công trường giám sát thi công về, nên quần áo cũng không hoàn toàn chỉnh chu.
Cô nhìn bộ dạng của anh, đột nhiên trong lòng cô chợt thấy chua xót, đúng là anh kiếm tiền rất vất vả.
Anh cởi áo khoác, cô vui vẻ chạy ra cầm áo cho anh. Anh nghi ngờ nhìn cô, cô cũng tự cảm thấy dáng vẻ bây giờ của mình rất chân chó, liền nói:
- Em đang tập làm một người vợ hiền dâu thảo, để sau này còn gả cho một người đàn ông tốt chứ.
Anh nhướng mi tâm:
- Bắt chước vớ vẩn.
Câu nói này chỉ có giá trị với người chết thôi.
Cô bỗng nhớ ra chuyện gì đó:
- Trình Nghi Triết, anh nhất định phải đối xử với em thật là rất rất rất rất rất rất rất tốt nhé.
Trình Nghi Triết dùng một ánh mắt “ Đồ giả vờ - ngớ - ngẩn” để nhìn cô.
Cô ôm lấy eo anh:
- Cô gái thường được đàn ông chăm sóc mới có thể gả cho một người đàn ông tốt được.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trinh Nghi Triết là, hôm nay cô lại đọc loại tiểu thuyết gì đây.
Suy nghí thứ hai trong đầu Trình Nghi Triết là, hôm nay sao cô vẫn chưa trích dẫn một câu nói trong một cuốn nào đó nhỉ.
Anh cốc đầu cô:
- Em không biết là em chỉ xứng đáng gả cho một người đàn ông xấu thôi à?
Cô tức muốn trào máu.
Anh liếc nhìn những món ăn trên bàn, vô sự mà ân cần, không phải trộm thì là cướp.
Anh mở cánh tay cô:
- Đây là đại tiệc mà em đã nói à?
Cô cũng chăm chú nhìn các món ăn:
- Nhìn có đẹp không?
- Tài nấu ăn của em cấp đại sư phụ à?
Cô ho khan một tiếng:
- Em mới chỉ cấp nhập môn thôi, anh ngày nào cũng tiệc tùng thịt cá, chắc chắn là ngán lắm rồi, thay đổi một chút cũng không tồi đâu nhỉ. Giống như nhiều đàn ông ngày ngày thích các cô nàng sexy nóng bỏng, sau một thời gian, khẳng định sẽ thích các cô
gái thanh thuần liễu yếu đào tơ. Nếu không sao bây giờ đàn ông lớn tuổi cứ thích bao các em sinh viên đại học gì gì đó.
Anh nở nụ cười:
- Cái lý do chống chế này của em, khiến bao nhiêu người muốn ly hôn đây.
- Nên tỉ lệ ly hôn năm sau luôn cao hơn năm trước đó thôi.
Trình Nghi Triết gật gật đầu:
- Vậy chế độ đa thê vẫn là tốt nhất, có thể thỏa mãn tất cả.
- Anh đang nói lên quan điểm của đại đa số đồng bào nam giới đúng không?
Anh ngồi vào bàn ăn, vươn tay lấy một đôi đũa.
- Bát, đũa.
Cô vội vàng cầm lấy đưa anh, xong rồi cô lại thấy không công bằng, vì sao cô lại phải hầu hạ anh chứ? Nhưng cô lại không có khí phách, vẫn đưa tận tay anh.
Anh ăn thử một miếng:
- Đàn ông tuyệt đối không đa tình như trong tưởng tượng của phụ nữ đâu, nhưng phụ nữ vẫn không có cửa chung tình với một người đâu.
Cô rất thích thảo luận về đề tài này:
- Thực tế đã chứng mình, đàn ông ngoại tình tỉ lệ nhiều hơn phụ nữ nhé.
- Đó là vì phụ nữ thích hưởng thụ sự chu cấp của đàn ông, mà đàn ông thì phải chịu áp lực lớn, nên tỉ suất phải đối mặt với hấp dẫn cũng lớn hơn.
- Toàn là lời bao biện, dối trá.
Trình Nghi Triết đặt cái bát vừa cầm lên xuống.
- Em chính là một ví dụ, anh phải đi làm mệt mỏi rã rời, còn em thử nhìn lại em xem, sao mà nhẹ nhàng thư thái. Thật khiến người khác cảm thấy không thể thoải mái nổi.
- Lúc ăn cơm anh có thể đừng nhắc đến những chủ đề trẻ con không nên biết này được không?
Đôi mắt của Trình Nghi Triết nhìn từ trên xuống dưới một lần nữa đánh giá cô.
- Sao em không nghĩ đến bộ váy ngủ em đang mặc, đó không phải loại trang phục cấm trẻ em nhìn à?
Áo mỏng thì không cần nhắc tới, còn cái váy ngắn của cô chỉ cần bước một bước là người ta có thể nhìn thấy quần lót nhé.
Cô đuối lý.
- Em mặc cho em xem đấy.
- Anh nói cho anh nghe.
Bữa cơm này, không khí cực kỳ kém.
Quan trọng nhất là Trình Nghi Triết hậu tri hậu giác mở miệng:
- Em có phải quên nấu cơm không?
Cô đúng là có thấy thiếu thiếu cái gì, thiếu một cái gì đó mà cô không thể nhớ ra.
Cô đuối lý, chạy ra đun một bình nước sôi, rót vào ly, đưa đến trước mặt anh:
- Hôm nay anh phải thiệt thòi rồi, uống nước thay vậy nhé.
Trình Nghi Triết đáng thương, ăn một bữa cơm chẳng có gì ngon lành, cũng chẳng có món gì đặc sắc, lại còn phải uống nước lọc.
Ăn cơm xong, cô rất không tự giác đi rửa bát mà ngược lại, còn nhìn đống bát một lượt không nói câu nào, sớm biết vậy cô đâu cần phải chứng minh mình là một người vợ hiền dâu thỏa chứ. Ai tình nguyện nấu chứ, cô đúng là thiệt thòi mà, dù sao cũng là cô tự tay vào bếp, khen một câu thì chết sao.
Trình Nghi Triết đó á, ăn xong là đi tắm, cô không thể trông cậy Trình Nghi Triết sẽ làm những việc như thế này đâu.
Phiền phức, cô ghét nhất là giặt quần áo và rửa bát.
Nhưng vẫn phải rửa, nếu không sẽ bị mắng.
Hôm nay rốt cược cô đã hóa thành một người vợ hiền rồi.
Nhưng có một số việc, cô không nói anh vẫn sẽ tự làm, ví dụ như bây giờ.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, tay anh từ từ luồn vào làn váy mỏng trong suốt, tiến đến trêu trọc eo cô. Cô cất cái bát cuối cùng đi, tay ướt không biết phải lau vào đâu, cô thấy hơi cuống, cũng hơi bị kích thích, bàn tay lau tạm vào rèm cửa sổ.
Cùng lúc đó, tay anh sờ đến ngực cô, trêu trọc kéo áo lót cô lên cao, tay không ngừng xoa nắn vị trí nhạy cảm đó.
Cô thật sự không muốn thừa nhận, kể từ sau lần đó, trên phương diện đấy họ ngày càng cuồng nhiệt hơn, số lần cũng ngày càng nhiều hơn.
Trước kia họ thường mây mưa trên giường, nhưng hiện tại dường như ở bất kỳ chỗ nào họ cũng có thể “làm” được, cảm giác rất tùy tiện, chỗ nào cũng có thể “muốn”.
Váy và áo lót tuy không bị anh cởi ra, có lẽ anh cảm thấy cô như vậy lại càng hấp dẫn càng mị hoặc.
Hô hấp của cô bởi động tác của anh lại càng trở nên dồn dập.
Anh lật người cô lại, ôm cả cơ thể cô lên kệ bếp, bỏ qua áo ngực và váy của cô, anh không thể kiềm chế, ngậm lấy hai viên bi nổi lên trên ngực cô, cô cũng theo bản năng ôm chặt lấy đầu anh, đầu cô ngửa về phía sau.
Anh cúi xuống hôn cô, hơi thở mờ ám ngày càng nặng nề lan tỏa.
Bàn tay anh tiến vào quần lót cô, xoa nắn vị trí giữa hai chân cô, sau đó liền kéo quần cô xuống.
Cô giúp anh cởi áo ngủ, tay cô cảm nhận nhiệt độ không ngừng tăng cao bên trong làn áo.
Chân cô tách ra, để anh nhanh chóng kết hợp với cô, không ngừng ra vào theo cô, ngón tay cô không ngừng vạch lên những dấu vết chỉ thuộc về cô trên lưng anh.
Rất may là kệ bếp tròn và trơn, nếu không cô nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Họ cúi đầu thở gấp trong ánh đèn nhàn nhạt, toàn bộ không khí trong phòng đều trở nên mờ ám.
Chân cô gắt gao quấn lấy anh, trong khi anh cố định nửa thân trên của cô, kiểu động tác “Nâng đỡ” này khiến cho cơ thể cô giống như một viên hồng ngọc mong manh dễ vỡ.
Như sóng biển ào ạt xô bờ, cuối cùng xóa tan tất tất cả.
Vào thời khắc cuối cùng, cô chôn mình trên ngực anh, cơ thể cô nóng rực, cô không biết bản thân đang nghĩ đến cái gì, anh một lần nữa lại mang cô vào phòng tắm.
Anh kéo cô ra khỏi bệ, lật người cô lại, tay anh chống lên mép bệ.
Tay anh vỗ nhẹ lên eo cô, khiến mông cô vểnh lên.
Cô đang biết rất rõ cô muốn làm gì, trước đây cô vẫn không thích tư thế này, nhưng khi hai tay anh từ phái sau luồn vào cầm lấy nơi mềm mại, không ngừng xoa nắn, cô lập tức thỏa hiệp.
Anh ở rất gần cô, không hề xoa dịu mà hung hăng ôm chặt lấy eo cô, sau đó đem lửa nóng tiến thẳng vào cơ thể cô.
Từng phát, từng phát một, hết lần này đến lần khác.
Cảm giác đó vô cùng phong phú và thỏa mãn, khiến cô quên hết tất cả.
Chỉ còn lại những âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên trong không khí.