Bạch Nặc Ngôn trở về Khinh Vân bị Uông Đàn mắng cho một trận nên thân, cô ra ngoài những mấy ngày mà không gọi nổi một cú điện báo tin tức, đã thế còn không thèm quan tâm đến số lượng tiêu thụ của album mới phát hành, cũng không thèm lên các diễn đàn tham khảo đánh giá của người nghe về album. Cô thả chiếc điện thoại di động của mình vào tay Uông Đàn, lết thân thể mệt lả từng bước từng bước đi về phòng mình. Uông Đàn quan sát cô, dường như trong cơ thể này đã không còn chứa linh hồn, cô lại thấy mềm lòng, chạy đến kéo tay Bạch Nặc Ngôn, nhỏ giọng dịu dàng hỏi:
- Làm sao vậy?
Uông Đàn đặt tay lên trán Bạch Nặc Ngôn, cũng không thấy nóng sốt, thậm chí còn hơi lạnh.
Bạch Nặc Ngôn giương cao đồng tử, hành động của cô rất chậm chạp, như một người máy đang bị điều khiển, động tác cứng ngắc, vẻ mặt ngốc nghếch, không hề biểu hiện một chút cảm xúc.
- Có thể đừng quấy rầy tôi không?
Giọng nói dịu dàng, mang theo chút cầu khẩn.
Uông Đàn nuốt nước miếng, muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời. Cuối cùng Bạch nặc Ngôn lết từng bước lên tầng, để lại cô ngơ ngác đứng nhìn, thậm chí còn không kịp tránh ra. Bước chân của Bạch Nặc Ngôn quá mức cứng ngắc, dường như đầu gối không thể cong lên mà ngã xuống đất bất cứ lúc nào, cũng may cuối cùng không có chuyện gì xảy ra. Bạch Nặc Ngôn trở lại phòng, đóng cửa lại.
Cô không thiết cử động, toàn thân đều không còn một chút khí lực. Nếu như có ai đó lúc này ném cô xuống giếng sâu chục mét, cô cũng không nghi ngờ cái chết, nhưng cô tuyệt đối sẽ không giãy giụa. Có những thời điểm cô sẽ trở nên đình trệ, không thể nắm bắt cơ hội trốn thoát, chỉ biết mở to mắt nhìn sự việc phát sinh, cô đúng là một người kỳ lạ.
Có lẽ cô chính là một người như vậy.
Nằm trên giường, ngửa mặt nhìn chằm chằm vào cái trần nhà trắng toát, nhìn cái đèn trùm vẫn lắc lư trên trần. Một lớp bụi kết lại trên đèn, nhưng cũng không quá rõ, rất khó có thể nhìn thấy. Cô nhìn chăm chú, nên chỉ cần một vết nhỏ cô cũng có thể nhìn thấy, ví dụ như một sợi tơ nhện còn vương lại trên nóc đèn.
Tâm trạng lúc này, thích hợp nhất là khóc to một trận, gào thét một trận thật sảng khoái. Không có bất cứ ai bên ngoài, không cần phải giữ thể diện, lý do để khóc cô cũng có, cô vừa bị đá, nhưng cô đâu phải bị người ta phụ bạc, vì đối phương đâu có cần cô.
Cô nghĩ ra rất nhiều lý do để khóc, cô đã theo anh sáu năm, kết quả đổi lấy chính là kết quả của ngày hôm nay. Nhưng mối quan hệ giữa họ không giống với một đôi tình nhân nhiều năm ân ái, người ngoài cuộc đứng xem đều cảm thấy hai con người bên nhau thời gian lâu như vậy sẽ trọn đời hạnh phúc, nhưng những người trong cuộc qua lại quá lâu lại mất đi những xúc cảm ban đầu, nên họ chẳng thể tiếp tục ở bên nhau, vì vậy chỉ có thể chia tay, trong nháy mắt hai người thân thiết nhất đã trở thành những con người hoàn toàn xa lạ.
Hình như không phải?
Chia tay, sau này gặp lại, có lẽ thật sự sẽ trở thành những con người xa lạ.
Vậ cô còn chờ gì mà không khóc, chỉ một lý do này đã là quá đủ.
Cô rất muốn khóc lên, liên tục mở rất nhiều bộ phim tình cảm lãng mạn, rồi lại liên tục chuyển phim, nhưng càng lúc cô càng mất đi cảm giác có thể khóc.
Trong đời sống, đôi khi vẫn luôn có thể xuất hiện những trường hợp như vậy. Bạn tìm kiếm một vật, bạn đang rất cần, nhưng tìm mãi vẫn không sao tìm thấy, càng cuống cuồng tìm kiếm lại càng vô vọng. Nhưng đột nhiên có một ngày, bạn đã quên mất sự tồn tại của nó, nó lại xuất hiện, một cách trở tay không kịp.
Giây phút này, Bạch Nặc Ngôn đang đi ngược lại con đường đó, mong muốn lớn nhất của cô lúc này là có thể khóc, nhưng lại không sao có thể rơi nước mắt.
Cô rời giường, mở máy tính, theo bản năng bật một cuốn tiểu thuyết cảm động phát khóc lên xem.
Truyện viết về một cô gái đã ước hẹn kết hôn với một chàng trai, nhưng chàng trai đó ở bên ngoài đã sống chung với một phụ nữ khác bảy năm. Khi người phụ nữ bên ngoài của anh ta hạ sinh một đứa trai thì cô gái kia bị sinh non. Cô gái đó đau lòng đến mức không còn thiết sống, cô muốn giết chết người đàn ông, cô hỏi: “ Vì sao đứa con của em lại chết như vậy, chỉ như một giấc mộng đẹp đã kết thúc cuộc đời nó, không thể làm được bất cứ chuyện gì, giấc mộng đó cũng đã giết chết cuộc đời em, người đàn ông
em yêu trong giấc mộng cũng đã chết, nhưng em cũng không muốn quay lại nhìn thẳng vào sự thật đau buồn này."
Nhưng Bạch Nặc Ngôn đọc đi đọc lại câu chuyện tình khiến cô đã từng rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần này, nhưng cũng không sao khóc được. Cũng khá buồn cười, cô biết rõ toàn bộ tình tiết câu chuyện, nhưng không thể nhớ hết từng câu từng chữ trong truyện. Lúc này cô đang xem rất nghiêm túc, xem hai người phụ nữ cùng tranh giành một người đàn ông, xem sự cố chấp trong lòng một người con gái.
Nhưng lần này toàn bộ tình tiết câu chuyện cũng không thể khiến cô xúc động đến rơi nước mắt.
Ngày trước khi đọc cô cảm thấy nam chính trong chuyện là một người đàn ông cặn bã, anh ta nói rằng, anh ta chỉ yêu người con gái đã cứu anh ta. Mặc dù đây chỉ là một tình tiết ngược do tác giả sáng tác, nhưng đó mà là tình yêu chân thành ư, nếu một người đàn ông thực sự yêu ai đó, vậy sao còn có thể cưới nữ chính mà vẫn đối xử tốt với người phụ nữ bên ngoài của anh ta như vậy. Nói cách khác, chỉ cần có cô gái nào đó cứu anh ta, tùy tiện chỉ là một cô gái vớ vẩn ngồi cùng anh ta, anh ta đều sẽ chấp nhận. Kiểu tình yêu như vậy quá hoang đường, nếu như bỏ qua tình yêu của người đàn ông đối với một người phụ nữ, thì chuyện này quá bất công với nữ chính, kể cả khi tận đáy lòng, anh ta chỉ yêu nữ chính.
Con người đều rất mâu thuẫn, vừa phủ nhận, vừa công nhận.
Càng đọc, Bạch Nặc Ngôn càng cảm thấy buồn cười, rõ ràng trước đây cô đã khóc rất thảm thiết khi đọc đoạn nữ chính bị chết, nhưng hôm nay cô lại chỉ cười.
Cô đang nghĩ, phải chăng người con gái kiên cường mới là người yếu đuối nhất, vì nếu đủ mạnh mẽ, sao cô ta không giết chết người đàn ông cặn bã cùng người phụ nữ thối tha của anh ta đi, vì sao đến cuối cùng cô ta lại tự lựa chọn cho mình cái chết, rất không công bằng, đến cuối cùng cô ta vẫn chỉ lựa chọn đối xử tàn nhẫn với chính bản thân.
Thế nhưng cô lại cười, đơn giản vì cô cảm thấy, đây cũng là kết quả của cô.
Nếu như là Bạch Nặc Ngôn cô, nhất định cô cũng sẽ làm vậy, lựa chọn một phương thức tàn nhẫn nhất, để người kia cả đời không thể quên được cô.
Chỉ là, một người nhu ngược như Bạch Nặc Ngôn chắc chắn sẽ không bao giờ lấy sinh mạng của mình đi trả giá.
Kết quả này rất tốt, vô cùng mỹ mãn.
Bạch Nặc Ngôn nhếch miệng, cô ghét nhất là kiểu đàn ông như nam chính, ngược chán ngược chê nữ chính, sau đó hoàn toàn thay đổi cách sống, rất là đáng buồn nôn. Bắt đối phương phải nhận toàn bộ tổn thương rồi xin lỗi, đền bù , thật quá giả dối.
Tâm trạng của cô càng lúc càng dâng trào, miệng cô vẫn nở nụ cười hờ hững, lần này thì tốt rồi, càng lúc cô càng không thể khóc lên.
Cô vào nhà tắm súc miệng, rồi tự nói với bản thân: “Khóc đi, vì sao không khóc đi?”
“Biến mình thành người đáng thương nhất thế gian, mồ côi mẹ từ nhỏ, cha là của người ta, tất cả mọi người đều hạnh phúc, chỉ mình cô là đáng thương. Nhìn xem, bao nhiêu năm khổ sở yêu một người, dâng cả tuổi thanh xuân cho anh ta, cuối cùng chỉ đổi được một tờ chi phiếu, chậc chậc.”
Cô nói xong, lại càng cười lớn, đáng thương thì có gì hay.
Cô lấy tờ chi phiếu ra, nằm trên giường xem, số tiền lớn như vậy, cô nên vui mừng mới đúng. Vật chất là điểm tựa của tất cả, cô có chỗ dựa lớn như thế, cô khóc cái cái con khỉ, cô sung sướng còn chưa kịp nữa là.
Cô không muốn khóc, thế nhưng không sao vui nổi, trong lòng cô đang vô cùng buồn bã.
Cô tự nói với bản thân, ngủ một giấc, ngày mai sẽ là một ngày mới