Ngoại truyện Bạch Nặc Ngôn
Ngay từ khi còn bé, tôi đã không thích giống như mọi người, và cũng hi vọng mình sẽ trở nên không giống với những người khác.
Tôi thích là Giả Bảo Ngọc vừa sinh ra đời đã mang theo miếng ngọc lạ, và tôi cũng thích xem trên TV các cảnh mỗi khi thái tử sinh ra trên nóc nhà tỏa hào quang chiếu sáng vạn dặm, để thể hiện đó là đứa trẻ kỳ diệu, sau này nhất định sẽ trở thành người đứng đầu đất nước. Tôi vốn thích những tình tiết báo hiệu trong các câu chuyện cổ tích, bất kể diễn biến câu truyện sau đó như thế nào, tôi luôn tin rằng vận mệnh cuộc đời họ sẽ huy hoàng rực rỡ, tuy rằng định nghĩa cho sự huy hoàng rực rỡ của mỗi người đều khác nhau.
Tôi là một người quá bình thường, nên tôi không mơ mộng một cuộc đời như vậy.
Hồi còn học tiểu học, cuối cùng cũng có một ngày tôi cố gắng học tập hết sức, để trở thành người đứng đầu lớp,nhưng dù tôi cố gắng đến mức nào, cũng chưa bao giờ được đứng thứ nhất. Lên đến sơ trung, khi giáo viên khen ngợi thành tích học tập của tôi đứng vị trí khá cao trong số các nữ sinh trong lớp, tôi cũng không cảm thấy đặc biệt. Tôi vẫn nhớ, sau một kỳ thi tháng, khi tôi có tên trong bảng Top 10, một nữ sinh trong lớp đã đến khen ngợi tôi làm rất tốt, trong khi cô ấy lại đứng thứ nhất, thật ra cô ấy đã tức giận đến mức lấy bút gạch xóa tan nát phiếu báo điểm, và tự trách kết quả thi của bản thân chưa được tốt.
Tôi chỉ liếc nhìn cô ta một cái, trong mắt cô ấy, tôi cũng chỉ như những bạn học khác, không bao giờ có thể so sánh với cô ta, còn cô ta vẫn là giai cấp tư sản như vậy, thi đậu trường cao trung tốt nhất, còn tôi may mắn cũng đạt thành tích khá tốt trong kỳ thi trung học năm đó.
Một năm nọ, trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, một bạn cùng phòng đã nói xấu sau lưng cô bạn X, nói cô ấy là kiểu người hướng ngoại, tuy là hoa khôi của lớp nhưng không phải kiểu người các nam sinh ưa thích, đặc biệt là nam sinh đẹp trai nào đó có thành tích đứng đầu lớp. Nhưng sau đó trong một buổi liên hoan chia tay, cô nữ sinh kia X luôn bị nói không được anh bạn đẹp trai trong lớp nào đó thích , lại nằm trên giường nắm tay nam sinh kia.
Ai nói rằng các cô gái có tâm hồn trong sáng sẽ được yêu thích? Cái loại chuyện gạt người gạt quỷ đó, ai còn tin?
Ít nhất, tôi là người đầu tiên không tin.
Ai cũng đều tin rằng nữ sinh X đó sẽ không thành công, thế nhưng thành công kia, có lẽ chỉ những bạn học có quan hệ không tốt với cô ấy cố tình không chịu tin.
Cũng năm đó, tôi đã tốt nghiệp trung học, ôm một nỗi niềm cảm xúc u sầu như vậy lên cao trung, không sao vui vẻ được, có lẽ vì khả năng thích nghi của tôi tương đối kém.
Không bao lâu sau, mẹ tôi qua đời.
Tôi không bao giờ có thể ngờ rằng, sẽ có một ngày, lại trở thành một cô nhi, thân cô thế cô, luôn bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt “Cô bé này thật đáng thương”, tôi cực kỳ ghét ánh mắt này. Một mình tôi chạy lên ngọn đồi phía sau nhà, ngồi trên đó cả một ngày, không biết những suy nghĩ trong đầu lúc đó là gì, cũng không còn biết sau này mình phải làm gì.
Cuộc sống biết bao bi kịch, trong mắt tôi, không có bi kịch nào có thể so sánh với việc người thân yêu qua đời, còn sống là còn tất cả, chết đi, ngay lập tức sẽ chẳng còn gì hết.
Mọi người đều nghĩ rằng tinh thần tôi sẽ gục ngã, những người lớn đều đến an ủi tôi, cậu tôi cũng nhận lời nuôi nấng tôi, ông chính là người thân duy nhất còn lại trên đời này của tôi.
Anh họ tôi thậm chí còn khóc thảm thiết hơn cả tôi, tôi nhớ hồi ông ngoại mất anh ấy cũng không khóc đến vậy, có lẽ anh ấy đang khóc thay cả phần của tôi.
Trước đây, tôi không bao giờ có thể tưởng tượng, thân nhiệt của một con người có thể trở nên lạnh như đá, nhưng thi thể đặt trong quan tài kia, đã chứng minh cho điều đó.
Thân thể người tôi yêu thương nhất đang đặt dưới tầng tầng lớp lớp vải trắng, đôi mắt bà nhắm nghiền, trên gương mặt không còn bất kỳ biểu cảm nào. Tôi không muốn khóc, cũng nhất định không chịu khóc, nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt tím ngắt lạnh như tiền của bà, tôi đã không thể kìm nén những giọt nước mắt rơi, để nó rơi trên khuôn mặt bà. Tôi đã khóc nức nở, khóc một cách thống thiết.
Trong thời khắc này, tôi mới nhận ra, có lẽ từ bây giờ trở đi, tôi thật sự chỉ còn mỗi bản thân.
Tôi nhớ lại những ký ức ngày xưa, đã có lần tôi từng oán trách bà.
Cậu tôi có nuôi một con mèo, tôi rất thích nó, đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một con mèo, tôi thấy nó thật quý hiếm biết bao, giá một con mèo ngày ấy tận mấy trăm đồng. Tuy nó không quá đẹp, bộ lông màu tro xám, nhưng tôi vẫn rất thích nó.
Thế nhưng mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, mẹ không cho nó leo lên giường, hôm sau, con mèo bắt đầu không ngừng nôn mửa. Tôi chỉ còn thấy khuôn mặt thản nhiên của cậu mợ nhìn nó, rồi vài ngày sau con mèo cũng ra đi. Tôi cứ nhìn con mèo như vậy, rồi khóc ầm í, cùng khóc với tôi còn có người anh họ, nhưng tôi khóc còn có thể chấp nhận được, đàn ông con trai như anh tôi, khóc cái gì chứ.
Từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng, là đàn ông có thể đỉnh thiên lập địa, lưng có thể chống trời, sâu trong nội tâm tôi đã mặc định rằng, là đàn ông thì không được rơi nước mắt.
Tôi thường nghĩ rằng, nếu mẹ để cho con mèo ngủ trong chăn cùng tôi, nó đã không phải chết đi như vậy.
Nhưng ngày mẹ ra đi, tôi mới nhận ra, tôi mặc kệ con mèo đó chết như thế nào, tôi chỉ muốn mẹ của tôi, thế nhưng mẹ đã không bao giờ trở lại.
Đó là một mùa đông vô cùng lạnh giá, dù trời không hề có tuyết rơi.
Lên đến cao trung, thành tích học tập của tôi không tốt lắm.
Tôi rất muốn làm một việc gì đó kinh thiên động địa, tôi hâm mộ những bạn học nhuộm tóc đủ màu sắc sặc sỡ, tôi thích nhìn những họ trốn học chơi game, mặc dù tôi hâm mộ những bạn dù trốn học đi chơi nhưng thành tích vẫn tốt hơn cả.
Thành tích học tập trong lớp của tôi cũng không tồi, giáo viên rất thích tôi, vì trong kỳ thi trắc nghiệm toán học đầu tiên, tôi đã đứng đầu, trong khi thầy giáo chủ nhiệm chính là giáo viên toán học khó tính nhất. Điều kiện mấu chốt để tôi đạt thành tích tốt chính là, trong lớp tôi học không có học sinh xuất sắc khác.
Các bạn cùng khối luôn bàn tán về một bạn sinh nào đó vừa đẹp trai, vừa có thành tích tốt, lại có điều kiện gia thế tốt. Nhưng thật ra, lại có lời đồn rằng, nam sinh đó cũng chẳng đẹp trai đến thế, mặc dù điều kiện ra đình đúng là rất tốt, nhưng thành tích học tập của cậu ta cũng bình thường. Nam sinh đó bị thần hóa nổi tiếng sang tận các trường khác, đúng là sức mạnh nhiều chuyện thật lớn.
Nhưng tôi đã luôn quên đi sự thật đó, trong lòng tôi vẫn luôn coi cậu ta là mối tình đầu của mình.
Thật xin lỗi, tôi không phải là kiểu nữ sinh si tình cố chấp, dù tôi vẫn luôn cho rằng như vậy. Cũng đừng vì thế mà coi thường tôi, hồi còn học sơ trung, tôi đã thật sự mong muốn rằng cả đời này sẽ chỉ yêu một người đàn ông. Vì vậy ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó chính là, “ở bên người mình yêu” hay “ở bên người yêu mình”, đối với tôi hai đề tài này luôn mâu thuẫn và tranh chấp. Cuối cùng tôi quyết định lựa chọn được “ở bên người yêu mình”, vì tôi tự cảm thấy bản thân không giỏi trong việc chịu thiệt thòi, chắc chắn khi hai bên tranh cãi, tôi nhất định sẽ không bao giờ chịu thua đối phương.
Quên không nói, hồi ấy tôi hơi béo, được rồi, không phải là hơi, mà là cực kỳ béo.
Người nam sinh bị tôi đặt qua một bên đó, cứ tạm đặt tên là W đi, đây không phải là viết tắt tên hay họ của cậu ta, chỉ đơn giản là tôi thích dùng chữ ký tự này để thay thế tên gọi của cậu ấy.
Lí do để ý đến cậu ta vô cùng cẩu huyết, toàn bộ đều do công lao của thầy giáo chủ nhiệm, dù sao hồi đó tôi vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, luôn tin rằng cả cuộc đời sẽ chỉ yêu một người, chuyện xảy ra hồi tôi mới chỉ 13 tuổi. W là bạn cùng bàn với tôi, và cũng là nam sinh duy nhất hồi sơ trung ngồi cùng bàn với tôi. Tôi cũng không nhớ vì sao lại thích cậu ta, diện nạo cũng không quá đẹp trai, tạm có thể coi là thanh tú, nhưng tôi đặc biệt thích hình ảnh cậu ấy sắn cao tay áo, rất rung động.
Tôi đã tự xây dựng lên một thánh địa tình yêu trong trái tim mình.
Điều tốt đẹp nhất chính là tình yêu, luôn thu hút sự quan tâm của cả nam và nữ, nhưng tôi lại không phù hợp với tiêu chuẩn này.
Hình như W không thích các nữ sinh xí xớn, vì vậy tôi luôn cảm thấy cậu ta rất khác so với các nam sinh trong trường, đó chính là bằng chứng chứng minh mắt nhìn người của tôi không tồi.
Sự thật chứng minh rằng mắt nhìn người của tôi quả thật không tồi, nhưng là quá cao, cao đến mức cậu ta thấy rất ngứa mắt tôi.
Chính năm học tốt nghiệp sơ trung đó tôi đã làm một việc rất điên rồ, tôi gấp 165 con hạc giấy tặng cậu ấy, thậm chí viết tên tôi trong mỗi con hạc, viết ra cả những suy nghĩ tình cảm của mình, và cả địa chỉ liên lạc của tôi, bây giờ nghĩ lại quả thật rất ngốc nghếch. Tôi còn cho rằng cậu ta về đến nhà mới mở hộp quà ra, nhưng thực tế, ngay trên đường đi học về, cậu ấy đã mở quà ra xem cùng với vài nam sinh mà cậu ấy vẫn hay chơi thân trong lớp.
165 con hạc chính là 99+66, 99 có nghĩa là tôi thích cậu ấy, 66 có nghĩa là hình như cậu ấy không thích tôi, nhưng tôi vẫn chúc cậu ấy sẽ hạnh phúc bên cạnh người cậu ấy thích.
Thì ra trong lòng tôi đã từng có tiềm năng làm thánh mẫu như vậy, đừng giật mình, tôi còn làm một chuyện cẩu huyết hơn cơ.
Sau khi lên cao trung, tôi không còn liên lạc với W nữa, nhưng mỗi khi nhớ đến cậu ấy, tôi vẫn luôn hi vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tôi thích ngồi ở bến xe buýt, vì hi vọng sẽ được nhìn thấy W, may mắn có một đôi lần tôi được gặp cậu ấy, lúc đó trái tim tôi đập rộn ràng, nhưng lại không có dũng khí tiến đến bắt chuyện với cậu ấy. Cho đến ngày họp lớp, tôi mới được gặp cậu ấy, nhưng tình huống lúc đó dù không muốn gặp cũng phải gặp. Cậu ấy đang tán gẫu với mấy cậu bạn cùng lớp rằng cậu ấy vừa xuất ngũ về nhà.
Rất lâu trước đó, trong lớp có một nam sinh thích tôi, thật không phải, cậu bạn đó nói rằng, cậu ấy thích tôi vì tôi rất đáng yêu, tâm hồn thanh cao, mặc dù tôi cảm thấy ngoại hình của mình chẳng đáng yêu chút nào. Lúc đầu, khi không biết cậu ấy thích tôi, tôi coi cậu ấy là bạn bè, nhưng sau khi biết, tôi coi cậu ấy là ruồi bọ, trốn còn không kịp.
Chẳng biết làm thế nào, vì tôi thích người đẹp trai cơ.
Cũng chính vì chuyện nam sinh này kích thích, tôi đã thổ lộ với W, như muốn nói với W rằng, tôi cũng thích cậu như vậy.
Cậu ấy đã trả lời tôi rằng : mình biết rõ.
Còn chuyện gì xảy ra sau đó, không có sau đó, tôi đã nói với cậu ấy một câu đến khiến chính bản thân tôi cũng cảm thấy run sợ, rằng tôi sẽ vẫn thích cậy ấy, cho đến khi cậu ấy có người trong lòng mới thôi.
Thật tuyệt làm sao, tôi cũng xúc động phát khóc rồi, trên đời này còn có ai si tình như tôi chứ.
Nhưng sự thật đã chứng minh, tôi là đại ngu ngốc, cậu ta đã sớm có bạn gái. Lúc đó tôi rất buồn, nhưng tôi vẫn thiện lương chúc phúc cho cậu ta, mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, tôi chạy một mạch đến tiệm sách Tân Hoa, tìm cuốn tiểu thuyết Quách Tiểu Tứ - đây là cuốn tiểu thuyết bi thương nhất có thể khiến lệ chảy thành sông. Sau đó tôi nhận ra rằng, tôi vẫn còn rất may mắn, tôi vẫn chưa chạm tới ranh giới bi thảm đến vậy.
Sau đó là thời kỳ chán chường, ta đổ lỗi đó là vi thất tình, thật ra là do tôi lười, chán không thèm học, nhưng tôi lại coi đó là kết quả của việc thất tình.
Hồi học cao trung tôi chơi khá thân với một nữ sinh tên là H. Có đôi lần H ngẫu nhiên nhắc đến W, nhưng tôi không bao giờ chủ động hỏi về cậu ấy. Một lần, tôi đi cùng H ra ngoài chơi, gặp một cậu bạn cùng lớp sau này học khác trường, cậu ấy nghe lầm tên trường cao trung của tôi, nên hỏi thẳng : “ Bạn mà cùng đỗ vào trường đó cơ à?”
Thật là sỉ nhục tôi mà, dựa vào đâu mà tôi không thể đỗ vào trường đó, mặc dù đúng là tôi thật sự không thi đỗ.
Nam sinh này, thật khiến cả đời tôi không thể quên được, vì cậu ấy còn nói với tôi rằng: “Mình không ngờ bạn cũng có mặt này…”
Tôi nghĩ lúc đó tôi thật sự đã bị khích, dựa vào đâu mà cậu ta nói tôi không tốt, dựa vào đâu cậu ta cho rằng tôi không có có ai theo đuổi, dựa vào đâu cậu ta cho rằng tôi không bao giờ có thể đỗ được trường trung học trọng điểm.
Các thiên tài trên TV đều là giả dối, nỗ lực thật sự rất vất vả, ít nhất năm đó tôi đã học hết sức mình. Khi tôi thi đỗ đại học, tôi đã rất tự hào về thành tích đạt được. Năm đó, tôi gày đi không ít. Mỗi ngày, tôi chạy 5 vòng quanh trường học, con đường đó trồng rất nhiều ngô, những hạt phấn hoa rơi lên người, rất ngứa. Nhưng mỗi ngày, tôi đều dành rất nhiều thời gian để chạy, chạy đến khi quần áo ướt sũng, cho nên tôi đã không thể nói lên lời cảm giác thỏa mãn khi tôi đạt được.
Năm học đại học đó, tôi đã tự nói với bản thân, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ sống một cuộc đời mới.
Năm đó tôi cũng phát hiện ra, tự bản thân tôi đã quá đề cao W, thật ra tình cảm của tôi dành cho W cũng không nhiều đến thế, chẳng qua tôi luôn tự mặc định rằng mình thích nam sinh này, nhưng bây giờ dường như tôi nhận ra cậu ấy cũng không quan trọng với tôi đến vậy.
Nên những buổi họp lớp sau đó, tôi không bao giờ tham gia nữa.
Mặc dù đã vô số lần tôi thử tưởng tượng, nếu một ngày W nhìn thấy diện mạo của tôi bây giờ, tôi đã vượt qua những bạn khác, tôi đã nỗ lực, đã thi đỗ đại học, đã trở thành một nữ sinh xinh đẹp được ái mộ, tôi còn là một cô gái tài hoa, vừa có khả năng viết ca khúc, vừa soạn nhạc.
Thật ra khi đã bắt đầu có chút tài sản, tôi đã không còn có suy nghĩ này, bởi vì tôi tự nói với bản thân, kể cả có một ngày W quay đầu nhìn lại tôi, liệu tôi có chịu quay đầu nhìn cậu ta không, đáp án của tôi dĩ nhiên là không, huống chi chưa chắc cậu ấy đã quay đầu, vậy tôi cũng không cần lãng phí thời gian vào cậu ấy.
Tôi thật sự rất cảm ơn W, chính vì cậu ấy, tôi đã nỗ lực để hoàn thiện bản thân.
Sâu trong lòng tôi vẫn tin rằng, tôi đã cố gắng như vậy, phần lớn là để sẽ có ngày, cậu ta sẽ nhìn thấy sự ưu tú của tôi.
Có lẽ nếu tự hỏi bản thân, tôi còn thích W không? Đương nhiên khi tôi lắc đầu, tôi rất muốn khóc.
Bởi vì mỗi khi nghĩ đến sẽ có ngày, tôi không còn thích người tôi đã kiên trì theo đuổi, thì ra chính bản thân tôi cũng không thể
kiên trì, sao tôi có thể đòi hỏi người khác yêu thích mình.
Hay có thể nói rằng, tôi không phải là kiểu người chung tình như tôi muốn, tôi không thể dành cả cuộc đời để yêu một ai đó.
Tự nhìn lại, tôi nhận ra bản thân là một người ham mê hư vinh và xảo quyệt.
Ngày đến trường đại học, tôi nghĩ rằng, từ hôm đó, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Cuộc sống mới đó chính là, tôi sẽ cố gắng để bản thân trở nên tốt đẹp hơn, nhưng dù sao để sống, tôi còn phải tự nuôi sống bản thân. Tôi vừa coi thường những nữ sinh luôn lên xe xuống ngựa, nhưng một mặt lại nghĩ rằng, nếu cưới được một chàng rùa vàng cũng không tồi, nhưng tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ.
Cho đến một ngày, tôi gặp được Trình Nghi Triết.
Anh hoàn toàn giống với hình mẫu chàng trai hoàn hảo mà tôi luôn tưởng tượng. Từ trước đến nay, tôi đều chưa bao giờ được như ý, nhưng hình mẫu đó đã bổ khuyết cho sự trống vắng trong lòng tôi. Anh vừa vặn xuất hiện vào thời điểm này, bù đắp cho khoảng trống trong tình yêu của tôi, để tôi chạy theo một thế giới xa lạ, để cho tôi cảm thụ những cảm xúc rung động vô cùng ấm áp.
Anh là một người như vậy, luôn khiến máu tôi sục sôi.
Tôi muốn dụ dỗ anh ta, mục đích rất rõ ràng.
Nhưng kết quả tôi thật sự mong muốn là gì?
Nếu như tôi nói rằng, tôi chẳng cần bất kỳ kết quả nào khác, liệu có ai sẽ tin lời tôi không?
Tôi luôn thích những câu truyện cổ tích, nhưng không bao giờ tin tưởng vào những câu truyện đó.
Ngay chính bản thân cũng không tin, sao có thể thực hiện được?
Người con gái Trình Nghi Triết thích là Giang Tang Du, một nữ sinh luôn được ca ngợi là thiện lương xinh đẹp. Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng tôi rốt cuộc là hâm mộ hay ghen tị với Giang Tang Du, nhưng sau này tôi cho rằng, tôi chẳng ghen ghét, chẳng hâm mộ, tôi chỉ không muốn tin rằng, ngay từ vạch xuất phát tôi đã luôn thua cô ấy. Đối diện với cô ấy, con người tôi trở nên xấu xí đến mức không thể chấp nhận nổi, cho nên tôi luôn muốn tránh xa cô ấy.
Một mặt tôi muốn tránh xa Giang Tang Du, một mặt tôi lại muốn chứng minh bản thân không thua kém so với cô ấy.
Tôi đang làm gì đây, chính tôi cũng không biết nữa.
Nhưng khi tôi nhìn thấy Trình Nghi Triết, trong cơ thể dường như có sự kích thích sôi trào, bất chấp mọi hậu quả, dũng cảm lao về phía trước, đã từ rất lâu, tôi không còn cái cảm giác nhất định phải tiến lên như vậy, mọi dây thần kinh đều căng tràn kích thích.
Tôi cực kỳ thích những tình tiết trên TV hoặc trong tiểu thuyết, khi nữ chính dụ dỗ nam chính, bất luận người đó là một kẻ háo sắc hay chính nhân quân tử, là kẻ đã khuất phục dưới váy nàng hay là Liễu Hạ Huệ, những cảnh đó đều khiến người xem mong đợi.
Có thể tận dụng vốn có sẵn của bản thân thật là tốt biết bao.
Trình Nghi Triết đi về phía tôi đúng như tính toán của tôi, tôi nhìn vào mắt anh ta, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Đêm đó, đã không còn chỗ cho tôi hối hận.
Tôi lén trộm sợi dây chuyền anh luôn đeo trên cổ, cùng một ít tiền trog ví anh ta.
Bất kể tôi làm chuyện gì, tôi đều phải có lợi, không cần quá nặng nề, nhưng nhất định phải có, nếu không tôi sẽ không thoải mái. Ví dụ như nếu nhặt được 1 vạn, tôi sẽ mang trả lại cho người mất, họ trả tôi tiền công tôi chưa chắc đã nhận, nhưng họ có thể mua cho tôi một cốc trà sữa. Tôi không thích làm những việc tốn công vô ích, nhưng tôi thích chiếm những tiện nghi nho nhỏ.
Sau đó, Trình Nghi Triết tìm đến và nói rằng, sợi dây chuyền đó rất quan trọng với anh ta, nhưng đánh chết tôi cũng không chịu thừa nhận.
Lần đầu tiên tôi nhận ra, thì ra da mặt tôi cũng dày đến vậy, cực kỳ dày.
Dù anh ta nghĩ về tôi như thế nào, tôi vẫn tự thừa nhận bản thân như vậy.
Sâu trong lòng tôi luôn biết rõ, tôi và Trình Nghi Triết là những người sống trong hai thế giới khác nhau. Nhưng nếu có thể ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy rất hưng phấn, cảm giác đó chính là, cho dù chỉ cần ở bên anh ấy 1 tháng thôi cũng được, tôi không yêu cầu bất kỳ kết quả nào.
Tôi chưa bao giờ là một người tốt, mãi mãi sẽ không, tôi mãi mãi không bao giờ có thể là kiểu người yêu đến quên cả bản thân, không giữ lại cho mình một chút gì, tôi luôn biết cách để lại cho mình một đường lui, đó là sự ích kỷ của tôi.
Một lần nữa được gặp lại Trình Nghi Triết, thật khéo để có thể gặp nhau trong hoàn cảnh nhu vậy.
Làm tình với anh trong một góc khuất, tôi cảm thấy rất kích thích.
Thế nên, khi về đến nhà, tôi đã tự hỏi bản thân, tôi đang làm gì, sao tôi có thể làm những loại chuyện giống như vậy?
Tôi tự trấn an bản thân, vui vẻ nghĩ ngợi lung tung.
Tôi tự hỏi bản thân, tôi có thích W đến vậy không, đáp án chính là không. Chẳng qua tôi đang tự tìm một người để thích, để bù đắp sự trống vắng trong thời thanh xuân, còn người đó có yêu thích tôi hay không đối với tôi không quan trọng, quan trọng chính là nếu một ngày tôi nhớ về thời sơ trung đó, có một người sẽ sống trong hồi ức của tôi.
Tôi chẳng quá chỉ muốn tìm một ai đó để thích, chứ không phải là thật sự thích một ai đó.
Bởi vì, tôi quá cô đơn, nên muốn tìm một người nào đó để nghĩ đến.
Tôi đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.
Tôi biết rõ Giang Tang Du thích Mạnh Tân Duy, tôi cũng biết người Mạnh Tân Duy yêu thích là tôi, dù tôi không cần làm gì cả, cũng có thể khiến Giang Tang Du phải tổn thương.
Rất lâu rồi, tôi từng hoài nghi bản thân có phải là kiểu người bệnh hoạn, nên khi thấy Giang Tang Du đau khổ, tôi cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng mỗi lần gặp mặt cô ấy tôi lại cảm thấy có lỗi. Nên tôi chỉ muốn tránh xa cô ấy.
Ngày giỗ của bà Bạch Văn, tôi đã khóc.
Ngày hôm đó, trời mưa rất to.
Tôi không hiểu tại sao lại thương tâm đến vậy, chỉ cảm thấy rất đau lòng, ai ai cũng có một gia đình hạnh phúc đang chờ họ, còn riêng tôi, tôi chẳng có gì cả.
Quần áo ướt sũng dính chặt vào cơ thể.
Tôi không hiểu ngày hôm đó, tại sao Trình Nghi Triết lại xuất hiện, rõ ràng lúc đó anh có việc gấp phải quay lại công ty, cha anh hình như sẽ giao chức vụ gì đó trong công ty cho anh ta, tôi không quan tâm lắm đến những chuyện như thế.
Tôi chỉ còn nhớ, anh lấy một cái khăn lông, lau khô tóc tôi, thay quần áo cho tôi.
Tay anh rất đẹp, giống hệt với bàn tay người bạch mã hoàng tử tôi vẫn hay mơ mộng.
Tội ác của con người, chính là cố tranh đoạt thứ hạnh phúc không thuộc về mình.
Có lẽ, đột nhiên tôi nghĩ đến, đến cuối cùng, rốt cuộc hạnh phúc là gì.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt Trình Nghi Triết, thật thuận mắt biết bao.
Trong đầu còn có một suy nghĩ xấu xa rằng, nếu hủy hoại khuôn mặt của người này, liệu lúc đó tôi còn tình nguyện chăm sóc anh ấy, ở bên anh ấy hay không.
Cuối cùng, tôi tự đưa cho bản thân một đáp án, tôi tình nguyện, thậm chí nếu khuôn mặt của anh bị hủy hoại càng tốt, lúc đó anh chỉ có thể ở bên cạnh tôi, vì mọi người xung quanh đều sẽ xa lánh anh.
Tôi bị chính suy nghĩ trong đầu hù dọa.
Liệu đây có phải là thói quen? Bởi vì quen có người đàn ông này tồn tại, nên tôi mới trở nên như vậy?
Cho dù có tốt hay không.
Tôi thích ngắm nụ cười của anh, thích nhìn anh làm việc, thích cách anh lay động mi tâm, thích nhìn những ngón tay thon dài của anh gõ trên bàn phím, thích cái cách anh điện thoại ra lệnh cho cấp dưới.
Tôi có thể im lặng ngắm nhìn anh, liên tục, cực lâu, ngắm mãi không chán.
Thật tốt biết bao, hạnh phúc biết bao.
Không cần bất kỳ một lời nói nào, không cần bất kỳ một hành động nào, tôi đều có thể tìm thấy sự vui vẻ.
Kể cả khi anh không sung sướng, kể cả khi anh chưa lãnh đạo một tập đoàn lớn, kể cả cái ngày anh bị cấp trên hãm hại, anh bực tức mà không thể nói ra, chỉ ngồi một mình trầm mặc rất lâu. Tôi đã ôm anh rất lâu, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống.
Tôi nghĩ đến, giờ phút này, bất kể có chuyện gì xảy ra với anh, tôi đều tình nguyện đi theo anh, dù anh có trắng tay.
Tôi vẫn tự cho rằng bản thân rất mạnh mẽ, hóa ra có một ngày như vậy.
Tôi sẽ luôn ở bên người đàn ông này, chỉ cần anh có thể tình nguyện mua sữa chua cho tôi, tôi tình nguyện theo anh.
Hóa ra tôi rất chung thủy, tôi có thể nhất quyết không buông tay.
Tôi vẫn luôn cho rằng, anh chính là người ông trời đã phái xuống để bù đắp những thất bại trong cuộc đời tôi.
Cho nên, tôi càng ngày càng lún sâu.
Tựa như, tôi luôn biết rõ trong lòng anh chỉ muốn kết hôn với Giang tang Du, nhưng tôi vẫn cố chấp thăm dò tầm quan trọng của mình. Dù Giang Tang Du là ai, tôi là ai, tôi vẫn luôn hi vọng rằng mình không phải là một người tầm thường nào đó, tôi muốn anh biết rằng tôi là ai.
Tôi không biết rằng, càng ngày tôi càng khác xa mẫu phụ nữ mà anh thích.
Tôi không hiền hòa, không chăm chỉ, không lương thiện, không vĩ đại.
Có lẽ anh không biết rằng, chỉ cần anh đồng ý, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh, bất kể khi anh nghèo khó hay bệnh tật, thậm chí tôi có thể bao nuôi anh. Điều kiện tiên quyết là anh ta đừng quản lý đến tiền của tôi, rất xin lỗi, tôi không thích thế.
Tôi luôn tin vào bản thân hơn tin vào một người khác.
Tôi nghĩ bản thân không phải người si tình, nhưng đến khi gặp Trình Nghi Triết, không biết là họa hay là phúc.
Tôi rất hào hứng nghĩ cách chia rẽ Trình Nghi Triết và Giang Tang Du, dù đã từ lâu, tôi luôn thấy họ rất xứng đôi.
Tôi rất tự ti, mặc dù sự tự ti đó bị tôi giấu rất kỹ, nhưng chính tôi luôn biết rõ.
Lần đầu nhìn thầy bức tranh hạnh phúc một nhà ba người, tôi rất muốn khóc.
Bởi vì tôi hiểu rõ, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ được như vậy.
Tôi khát khao loại hạnh phúc đó, nhưng nếu bản thân tôi không cố gắng tranh đoạt, tôi không có một chút hi vọng nào có thể đạt được.
Có thể tôi không hận Giang Bác Nghi, Giang Tang Du hay bà Lý Tình, nhưng tôi hận chính bản thân mình, vì sao tôi không thể mỉm cười hạnh phúc như thế.
Trình Nghi Triết thích ngắm nụ cười của Giang Tang Du, nụ cười của cô ấy thật ấm áp.
Có một ngày, Mạnh Tân Duy từng nói cho tôi biết, nụ cười của tôi rất buồn, một sự đau lòng không hợp với tuổi.
Có phải, tôi đã già rồi, hay lòng tôi đã già rồi.
Tham vọng của con người là vô tận.
Tôi đã từng nghĩ rằng, sau này tôi muốn cưới một người đàn ông bình thường, có thể anh ấy chỉ là một viên chức nhỏ, hoặc là bác sĩ, có thể anh chẳng làm gì cả, chỉ cần người đó có thể mang đến cho tôi sự bình an, sự êm ấm.
Dù người đó, chắc chắn sẽ không bao giờ là Trình Nghi Triết.
Tôi thực sự đã từng nghĩ vậy, đương nhiên, rất nhiều người không tin vào điều đó.
Tôi không vĩ đại như trong tưởng tượng của người khác, tôi cảm thấy Trình Nghi Triết cũng nghĩ về tôi như vậy, tôi rất hèn kém, nếu không ra đi, tôi không còn một chút tôn nghiêm nào. Nhưn tôn nghiêm thì có ích lợi gì chứ, chẳng ăn được, cũng chẳng mặc được.
Ranh giới cuối cùng của tôi, thật rất đơn giản, nhưng chẳng ai có thể nghĩ đến.
Tôi chỉ nói với chính bản thân, Bạch Nặc Ngôn, nếu đến năm 26 tuổi, anh ta vẫn không yêu ngươi, không cưới ngươi, thì đừng hi vọng nữa.
Tôi thích lấy thời gian làm ranh giới, ví dụ như 22h mỗi ngày, tôi mới làm việc, dù trước đó tôi chẳng làm gì, chỉ ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng phải đúng thời điểm này tôi mới bắt đầu làm việc.
Vậy nên, tôi sẽ đợi đến năm 26 tuổi, đến năm đó, sẽ không ai có thể ngăn cản tôi.
Ai cho rằng tôi ngốc nghếch, tôi ngu xuẩn.
Có lẽ tôi đúng thật rất ngu ngốc, tôi luôn coi trọng vật chất hơn cả, tình cảm mãi mãi chỉ đứng thứ hai. Hơn nữa tôi coi đó như quy tắc sống, tiền là số một, tình là số hai.
Đương nhiên, tiền vốn chỉ để duy trì cuộc sống.
Tôi biết mọi người chê cười tôi khờ khạo, bị một người đàn ông khinh thường đến vậy.
Tôi cũng luôn chê cười người ta ngu ngốc, tôi vừa được ăn chơi nhảy múa, dù tôi không thể có được người đàn ông này, tôi cũng được ở bên anh rất nhiều năm, dù đến cuối cùng tôi không đạt được điều gì, tôi cũng nhận được một khoản vật chất khổng lồ để bù đắp tổn thương tinh thần.
Đừng nghĩ rằng tôi đang phóng đại tình yêu, luôn coi đó là toàn bộ cuộc sống, đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ, rất rất nhỏ, có khi phải dùng kính hiển vi mới có thể tìm thấy nó.
Tôi vẫn chưa 26 tuổi, nên trò chơi này vẫn chưa kết thúc.