Ngoại truyện Bạch Tiểu Kiều (tiếp)
- Mẹ ơi, dường như con đã thích một người.
Trình Tiểu Kiều ngã vào lòng Bạch Nặc Ngôn, thở dài than vãn, cô luôn tâm sự tất cả mọi thứ với mẹ.
- Con thích anh chàng đó ở điểm nào?
- Con cũng chẳng biết nữa, mỗi khi nhìn thấy anh ấy con sẽ cảm thấy xôn xao, con sẽ cuống quit, cảm giác đó thật rất rất vui mẹ ạ.
Bạch Nặc Ngôn nhìn lại Trình Tiểu Kiều:
- A, sao mà giống với lúc cha con nhìn thấy Tiểu Li thế nhỉ.
Được rồi, mẹ cứ trêu chọc cô đi, kể từ khi nhà có thêm Tiểu Li, tất cả tâm tư tình cảm của cha đều dành hết cho Tiểu Li mất rồi, nghiễm nhiên quên mất sự tồn tại của cô con gái này và cả người vợ đang trong thời kỳ tiền mãn kinh đây nữa.
Ấy chết, nói thế thì hơi oan cho cha quá, đấy chỉ là tương đối, tương đối thôi đấy nhé.
Bởi vì Bạch Nặc Ngôn chưa bao giờ thiên vị em gái cô hết, ngược lại mẹ càng đối xử với con gái lớn tốt hơn, như để bù đắp phần không công bằng của cha đối với em gái nhỏ vậy.
Tối hôm đó, Bạch Nặc Ngôn nhìn lên trần nhà, nói với Trình Nghi Triết vừa bước vào phòng:
- Hình như Lạc gia có quan hệ rất thân thiết với Trình gia đúng không?
Trình Nghi Triết vừa dỗ Tiểu Li ngủ xong, nghe thấy cô hỏi, anh vừa thay quần áo vừa buồn bực:
- Sao em lại hỏi chuyện này?
Năm đó, Lạc gia gặp chuyện không may, trên thương trường tình hình rất căng thẳng, có thể hình dung bằng một từ nhà tan cửa nát cũng không khoa trương. Chồng bà Dương Bách Sam vừa mất, vừa phải đối mặt với nợ nần, mặc dù bà xuất thân là con thứ ba của một vũ công không tên tuổi, nhưng một người phụ nữ vươn lên được vị trí này cũng khiến người ta phải kính nể. Khi Lạc gia gặp nạn, toàn bộ họ hàng thân thích đều tránh né, nếu ngày đó Trình gia không ra tay thì chắc chắn Lạc gia không thể có ngày hôm nay.
Bây giờ đột nhiên đề cập đến vấn đề này, Trình Nghi Triết tự nhiên phải suy nghĩ. Đương nhiên Lạc gia sẽ phải ghi nhận ân tình của Trình gia, một khi đã là thị trường của Trình gia, Lạc gia sẽ tuyệt đối không xâm phạm, họ sẽ phát triển trên một bầu trời riêng.
Đứng từ góc độ đó, Trình Nghi Triết cũng rất bội phục người lãnh đạo hiện tại của Lạc gia, Lạc Thừa Hiên. Anh là người vừa gan dạ vừa sáng suốt, đồng thời cũng rất quyết đoán không ai sánh bằng.
Câu hỏi của Bạch Nặc Ngôn khiến Trình Nghi Triết kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy thật kỳ diệu, nếu nhìn vào hoàn cảnh của Lạc gia ngày đó, không ai có thể tin rằng họ sẽ có ngày hôm nay, tuy nói một cách dễ nghe là trợ giúp, thực chất chính là người ăn no nhường chút bánh thừa cho kẻ chết đói, không hề có bất kỳ lợi tâm nào.
- Tự nhiên cảm thấy thế giới thật thần kỳ, tựa như một vòng tuần hoàn vậy, cho nên, sống trên đời phải luôn làm việc tốt.
- Cảnh giới suy nghĩ của em người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trình Nghi Triết leo lên giường, bắt đầu lần mò quần áo cô, Bạch Nặc Ngôn cực kỳ buồn bực:
- Anh thật là, càng già càng hư…
- Anh đang phục vụ em đấy chứ, phụ nữ ngoại tứ tuần bỗng nhiên mạnh như hổ nhé…
- Em nhổ vào…
- …
Suốt đêm, Trình Tiểu Kiều nằm trong phòng không sao ngủ nổi, cô nghĩ đến câu hỏi mẹ từng hỏi cô, tình cảm của cô đối với Lạc Thừa Diễn là thích hay chỉ là hâm mộ, nhưng cô không sao trả lời được, cô cũng không dám chắc mình có thể duy trì được bao lâu.
Cuộc sống đại học của Trình Tiểu Kiều sau đó rất nỗ lực, nhưng vẫn trở nên thật buồn tẻ vô vị.
Cô tự hạ lệnh cho bản thân không được nghĩ về Lạc Thừa Diễn nữa, coi như tất cả đã kết thúc. Cứ như vậy cô an an ổn ổn trải qua mấy năm đại học, ông trời dường như lại trêu chọc cô.
Một lần nữa cô gặp lại Lạc Thừa Diễn.
Ngày đó cô vừa tốt nghiệp đang thực tập ở một công ty, và Lạc Thừa Diễn cũng giữ một chức danh nhỏ ở đó. Tất nhiên Trình Tiểu Kiều biết rõ thân thế của Lạc Thừa Diễn, con trai thứ ba nhà họ Lạc, giá trị không thể tầm thường, toàn bộ Lạc gia hiện nay đều do Lạc Thừa Hiên chống đỡ nhưng Lạc Thừa Hiên rất kỳ vọng vào người em trai này, bởi vậy khi về công ty nhà mình, Lạc Thừa Diễn chỉ giữ một chức nhỏ, thậm chí anh càng phải làm việc vất vả hơn những người bình thường khác.
Trình Tiểu Kiều cảm thấy mình mắc một căn bệnh là bệnh rình mò.
Cô luôn nắm rất rõ giờ nghỉ và giờ tan tầm trưa của Lạc Thừa Diễn.
Nhưng cô không làm một cái gì, chỉ âm thầm dõi theo anh.
Thậm chí cô còn biết anh ăn gì hàng ngày, cái ghế nào anh từng ngồi, chỗ nào anh vừa đi qua, chỗ nào anh thường ngồi xuống…
Cô thích ngắm nhìn anh cười đùa trò chuyện với các đồng nghiệp. Nụ cười của anh vẫn tinh khiết như thế.
Quan trọng nhất là, cô không nhìn thấy Bách Dĩnh xuất hiện. Cô vô tình hỏi thăm và được biết Lạc Thừa Diễn hiện tại đang độc thân.
Cả cơ thể cô như vừa được tưới xăng, chỉ cần gặp một mồi lửa, sẽ lập tức hừng hực bốc cháy.
Cô phát hiện ra, dù cô không làm gì, nhưng cô sắp điên lên mất.
Trình Tiểu Kiều tìm gặp mẹ, nhưng Bạch Nặc Ngôn không hề ngạc nhiên hay hiếu kỳ đối với yêu cầu của cô. Lần đầu tiên Trình Tiểu Kiều nói ra yêu cầu của mình, Bạch Nặc Ngôn chỉ yên lặng lắng nghe tất cả những hứng thú, yêu thích cùng gia thế của đối phương, sau đó Bạch Nặc ngôn cảm thấy Lạc Thừa Diễn cũng là kiểu đàn ông mà chính cô khá thích. Vì vậy cô nói với Trình Tiểu Kiều rằng, khi nào cô cảm thấy thích anh chàng này đến mức không thể kiềm chế được nữa, thì hãy đích thân đến nói với cô.
Trình Tiểu Kiều nói rất nhiều, kể về anh, kể cả những suy nghĩ của cô.
Rất ít mẹ con có thể thân thiết như hai người, thích nói gì thì nói, không phải giấu diếm bất cứ chuyện gì.
- Con muốn lấy anh ta à?
Cuối cùng Bạch Nặc Ngôn chống cằm nói.
Trình Tiểu Kiều gật đầu, không ai biết, cô đã gật đầu bằng tất cả dũng khí.
- Con nghĩ
kết quả sẽ như thế nào?
Bạch Nặc Ngôn bình tĩnh nhìn con gái.
- Cái gì cơ?
- Sẽ có hai kết quả, một là có chết anh ta cũng không đồng ý cưới con. Hai là, anh ta sẽ nhận lời cưới con.
Kết quả rất đơn giản.
- Nếu như là trường hợp thứ nhất, con sẽ như thế nào? Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, khi con thích một ai đó, chỉ cần ngoáy bút một cái là người con thầm thích hóa ra cũng thích con từ lâu.
Trình Tiểu Kiều hạ quyết tâm:
- Nếu như vậy, con sẽ hoàn toàn hết hi vọng.
Rồi cô lại nhìn mẹ:
- Cho dù đau khổ, cũng không chết được, chỉ khó chịu một chút thôi.
Dù sao vẫn không bằng cảm giác sắp chết đến nơi, cực kỳ vô vọng.
Bạch Nặc Ngôn gật đầu:
- Còn nữa, nếu là trường hợp thứ hai, nếu may mắn, có lẽ con sẽ được ở bên anh ta lâu hơn, có khi anh ta cũng sẽ thích con, nhưng có khi anh ta lại càng ghét con hơn, vì con đã dùng địa vị để ép buộc anh ta cưới con, nên anh ta sẽ ác cảm với con, dù các con có kết hôn, trong lòng anh ta cũng chẳng có con, hơn thế, không lâu sau anh ta sẽ có người phụ nữ khác bên ngoài, trong lòng anh ta sẽ có người khác.
Bạch Nặc Ngôn nhìn lại con gái mình, bất kể là cái gì, cô đều tự đặt ra khả năng xấu nhất có thể xảy ra, để xem bản thân liệu có chấp nhận được một kết quả như thế không.
- Dù sao con cũng sẽ thử một lần.
Trình Tiểu Kiều thở dài:
- Có lẽ con đang gượng ép chính bản thân mình, nhưng dù thành công hay thất bại, con cũng không muốn buông tay.
Bạch Nặc Ngôn vỗ vai cô, mỗi khi yêu một ai đó, tế bào não đúng là chết đi không ít.
Khi Trình Tiểu Kiều ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Trình Nghi Triết đang trêu chọc Tiểu Li, vì vậy ê a nói:
- Cha ơi, cha thiên vị thế, chỉ quan tâm đến con gái nhỏ thôi.
Trình Nghi Triết vừa bế Tiểu Li, vừa lắc lư:
- Chị gái con càng ngày càng giống mẹ con, rõ ràng vội vội vàng vàng vào gặp mẹ không thèm để ý đến chúng ta, vừa quay lại đã chụp cho chúng ta cái mũ to đùng, ôi chúng ta thật đáng thương.
Trình Tiểu Kiều đi tới, nhận Tiểu Li từ tay Trình Nghi Triết:
- Cha ơi, cha xem cha giỏi chưa kìa, nuôi Tiểu Li vừa nặng vừa ngoan.
Trình Nghi Triết nhìn Trình Tiểu Kiều:
- Về nhà vội vàng như thế, có phải có chuyện gì không?
Cô lắc đầu:
- Vẫn tốt ạ.
- Thực tập có thuận lợi không?
- Vẫn bình thường ạ.
Trình Tiểu Kiều lại ôm Tiểu Li, trầm giọng nói:
- Có nhiều việc, không cần phải nói qua mẹ con đâu.
Trinh Tiểu Kiều Sững sờ, sau đó gật đầu.
Trình Nghi Triết trở lại phòng, Bạch Nặc Ngôn trao đổi với anh ý định của cô, Trình Nghi Triết cư nhiên phản đối. Bất kể trong lòng người đàn ông nào đều có suy nghĩ chống đối, dù ngoài mặt có đồng ý, trong lòng cũng không muốn, cũng sẽ nảy sinh khúc mắc. Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn kiên trì, Trình Nghi Triết không nói gì thêm. Đúng là con gái anh rất giỏi, rất biết tìm chỗ dựa để anh không sao phản bác được.
Chưa đến vài ngày sau, Trình Nghi Triết và Bạch Nặc Ngôn cùng đích thân đến Lạc gia làm khách. Sau khi về nhà, liền thấy Trình Tiểu Kiều đang trêu chọc Tiểu Li. Cô đang nghĩ, có phải lúc nhỏ, cô cũng đáng yêu như vậy, vô ưu vô tư. Nhưng bất kể chuyện gì đều có hai mặt, cô nghĩ muốn có được những cảm xúc này, nhất định phải trả giá bằng một cảm xúc khác. Trình Nghi Triết nhanh chóng về nhà khiến Trình Tiểu Kiều càng khẩn trương hơn.
Bà Dương Bách Sam vẫn chưa trả lời, đại khái nói còn thăm dò suy nghĩ của con trai, trong khi Trình Nghi Triết chỉ hơi gợi mở suy nghĩ của mình, không hề nhắc đến mối giao tình của hai nhà trong nhiều năm nay.
Nhưng Trình Nghi Triết càng sốt ruột, cuộc sống càng khó khăn hơn.
Thế nhưng cũng không kéo dài quá lâu, chỉ vài ngày sau bà Dương Bách Sam đã cùng Lạc Thừa Diễn đến thăm nhà, nhưng cô lại xấu hổ trốn trong phòng không dám ra. Từ đầu đến cuối cô đều không dám đi ra. Bạch Nặc Ngôn bị cô con gái vô dụng dọa rồi, gọi đến N lần cũng nhất định không ra. Trình Tiểu Kiều cảm thấy bản thân chưa bao giờ khẩn trương đến thế, quá thuận buồm xuôi gió, thứ cô muốn nhanh chóng có được. Cô đứng trên sân thượng, nhìn Lạc Thừa Diễn đang chơi đùa với Tiểu Li. ANh quay lưng về phía cô, nên cô không sao thấy được biểu cảm của anh. Cô chỉ nhìn thấy anh ôm lấy Tiểu Li, Tiểu Li dường như rất thích anh, còn hung hăng hôn vài cái lên mặt anh.
Đột nhiên, Tiểu Li quay về phía cô kêu lên:
- Chị!
Ngay trước khi Lạc Thừa Diễn quay đầu lại, Trình TIểu Kiều đã chạy ngay vào phòng mình.
Sắc mặt cô giống hệt những đám mây đang bay trong buổi xế chiều, một màu đỏ rực.