Bữa chiều, phủ Vọng Dương Bá chuẩn bị thật sự thịnh soạn, Vương đa đa cùng Chu di nương không quen cũng không có tư cách ngồi cùng bàn cũng được thỉnh đến, đại phu nhân tuy rằng sắc mặt không vui, nhưng không dám nghịch ý Tiêu Chiến.
Vương Nhất Thiên, đại ca Vương Nhất Bác cũng đã trở lại phủ, nghe nói Vương Nhất Bác về, ngay cả triều phục cũng chưa thay liền vội vàng chạy đến, có thể thấy được vẫn có chút lo lắng cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Thiên hỏi Vương Nhất Bác tình hình gần đây, hắn mỗi ngày vào triều nhiều ít cũng nghe ngóng qua một chút, nhưng người khác truyền vẫn không bằng tận mắt nhìn thấy.
Nhìn Vương Nhất Bác chẳng những không ốm đi, ngược lại sắc mặt hồng nhuận, tươi cười cũng nhiều hơn so với trước kia liền yên lòng. Vương Nhất Bác giới thiệu hắn với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến có tiếng khó kết giao bằng hữu, Vương Nhất Thiên trước đây có tâm cũng không có cơ hội, hiện giờ có thể hưởng chút đãi ngộ từ Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến thấy hắn đối với Vương Nhất Bác không tồi, thái độ của y cũng tốt hơn.
Lúc dùng bữa, Vương Nhất Thiên thừa dịp kính rượu, lén nói với Vương Nhất Bác.
- Hôm nay Hoàng Thượng triệu ta diện thánh, là vì chuyện tộc Thát Mã phương Bắc, đệ có biết không?
- Có nghe nói một chút, nhưng cụ thể như thế nào thì không biết.
Vương Nhất Bác che giấu một phần, cũng là vì bảo hộ Tiêu Chiến. Đôi khi có một số việc, chỉ có tự bảo vệ bí mật mới có thể khiến nó trở thành bí mật chân chính.
- Vương gia nói với đệ? - Vương Nhất Thiên hỏi.
- Hoàng Thượng giận dữ, làm Hoàng tử mà muốn không biết cũng khó. - Vương Nhất Bác bình thản nói.
- Cũng đúng.
Đừng nói Hoàng tử, chỉ là thần tử như họ đây cũng phải chú ý sắc mặt của Hoàng Thượng mới có thể giữ được bình an. Gần vua như gần hổ lời này một chút cũng không sai.
- Hoàng Thượng vẫn còn giận? - Vương Nhất Bác không trực tiếp hỏi Hoàng Thượng nói gì, mà đổi cách nói khách sáo.
- Ừ, chưa hết tức giận. Buổi chiều hôm nay, Ly phi ở bên ngoài quỳ cả buổi chiều cầu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng không để ý. Lần này Hoàng Thượng triệu kiến thần tử, xem ra không muốn dùng Hoàng tử nữa. - Vương Nhất Thiên không hề che giấu mà nói ra suy đoán.
- Đại Hoàng tử lúc này không chỉ mất lòng tin của dân chúng, còn mất sự tín nhiệm của các tướng sĩ. Nếu lại phái Hoàng tử đi, tất cả mọi người sẽ nghi ngại cho rằng Hoàng tử không hiểu cuộc sống vất vả của dân chúng, sẽ không suy nghĩ cho bọn họ, sợ chuyện lần này sẽ tái diễn. Cho nên phái một tướng lĩnh có năng lực đi sẽ thỏa đáng hơn. - Vương Nhất Bác thấp giọng nói.
- Đệ đệ thông minh. - Vương Nhất Thiên cười gật đầu.
- Là đại ca tin tưởng ta mới nói chuyện này cho ta nghe. - Vương Nhất Bác cười nói.
Vương Nhất Bác rất hiểu Vương Nhất Thiên, sở dĩ hắn nói việc này cho Vương Nhất Bác nghe, một là bởi vì Vương đa đa thông minh hơn người, sớm muộn gì cũng đoán ra được. Hai là Vương Nhất Thiên học chiến lược binh pháp, ngoại trừ được tiên sinh giáo thụ, còn có một phần là Vương đa đa dạy. Mà trùng hợp phần sau kia, mới là bảo mật giúp hắn đi đến hôm nay, mình vì mọi người, tự nhiên không cần che giấu gì.
- Xem tình thế này, chuyện bất bình phương Bắc Hoàng Thượng sẽ không nguôi giận. - Vương Nhất Thiên nói.
- Đại ca nếu phải xuất chinh thì hãy cẩn thận, đệ đệ sợ rằng không thể đến đưa tiễn.
Mặc dù Tiêu Chiến chưa hạn chế tự do của hắn, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện xuất môn giống như khi còn ở nhà được.
- Đại ca biết. Nói cho đệ nghe cũng chỉ là muốn đệ an tâm, Vương gia hẳn là tạm thời không phải xuất chinh, hai người vẫn có thể an tâm bồi dưỡng tình cảm một chút. - Vương Nhất Thiên trêu ghẹo nháy mắt.
Vương Nhất Thiên lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, bộ dạng tuấn tú, nho nhã lễ độ, trên người có khí chất thư sinh, đến nỗi có khi người khác rất khó nhìn ra hắn là võ tướng.
- Đa tạ đại ca, ngày khác ta sẽ sai người đưa một chút thuốc trị thương tốt nhất đến cho huynh dùng. - Vương Nhất Bác nói.
- Vậy đại ca sẽ không khách khí. - Vương Nhất Thiên mỉm cười vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, sau đó trở lại vị trí của mình.
Một bữa cơm, cũng miễn cưỡng thỏa mãn khách và chủ. Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác cùng cha quay về phòng thưởng thức trà, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Thiên chơi cờ.
Hai phụ tử mới vừa uống một nửa trà, Trác Hồ vui vẻ đi đến cung kính nói.
- Vương phi, Vương gia nói trời tối đường không dễ đi, đêm nay ngủ lại một đêm ở phủ Vọng Dương Bá. Vương phi cùng Nhạc Quân phu nhân cứ từ từ trò chuyện. Bá gia đã sai người thu dọn phòng cũ của người, thỉnh Vương gia ở lại. Vương gia nói nếu quá muộn, Vương phi có thể trực tiếp ngủ lại chỗ Nhạc Quân phu nhân.
Nghe được lời Trác Hồ báo lại, Vương Nhất Bác nhất thời nói không nên lời. Sự hiểu biết cùng chu đáo của Tiêu Chiến dành cho hắn khiến hắn cảm thấy rất cảm động, đồng thời cũng thấy cả ngày hôm nay tất cả chú ý của hắn đều dành cho cha, hoàn toàn không chú ý đến Tiêu Chiến.
- Nói lại với y, buổi tối ta trở về phòng. - Vương Nhất Bác nói.
- Vâng, tiểu nhân xin lui. - Trác Hồ cười tủm tỉm rời đi.
- Vương gia có tâm.
Vương đa đa uống trà, khẽ cười nói. Vương Nhất Bác cũng cười theo nhưng không nói gì.
Khi Tiêu Chiến trở về tiểu viện, sắc trời đã không còn sớm, tiểu viện của Vương đa đa rất thanh tĩnh lịch sự tao nhã, cũng không có quá nhiều người hầu.
Lúc này Vương Nhất Bác còn đang ở trong phòng nói chuyện phiếm cùng cha, Tiêu Chiến cũng không đến quấy rầy. Nhưng mới vừa đi hai bước về hướng phòng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền ngừng lại.
- Vương gia? - Trác Hồ cầm đèn lồng, khó hiểu nhìn Tiêu Chiến dừng lại.
Ánh mắt Tiêu Chiến thoáng nhìn về phía đỉnh phòng, ảnh vệ vẫn luôn ở phía trên bảo hộ an toàn cho Vương Nhất Bác liền nhảy xuống, ở bên tai Tiêu Chiến thấp giọng nói.
- Hạ nhân quét tước phòng mới vừa đi, tiểu thư của quý phủ đã lén vào phòng, vẫn không thấy trở ra.
Khóe miệng Tiêu Chiến gợn lên một nét cười lạnh, phất tay cho ảnh vệ lui đi. Sau đó, y liếc mắt nhìn Trác Hồ, Trác Hồ lập tức hiểu ý giao đèn lồng cho Tiêu Chiến rồi chạy nhanh ra ngoài.
Không bao lâu, Trác Hồ đã đưa hộ vệ của Bá phủ tới. Vọng Dương Hầu nghe nói trong phòng có thích khách cũng hoảng sợ nhanh chóng chạy lại đây. Sau đó, một đám người được Trác Hồ dẫn đường tiến vào phòng bắt thích khách.
Hộ vệ quý phủ sau khi xông vào liền nhìn thấy đại tiểu thư y phục không chỉnh tề, làm bọn họ sợ tới mức không dám cử động. Vương Tố Cẩm cũng bị một màn trước mắt dọa ngây người, vừa định thét lên đã bị thị vệ của Tiêu Chiến nhét vải vào miệng trực tiếp kéo ra ngoài. Thấy người đi ra, Vọng Dương Bá cả giận nói.
- Đạo tặc từ nơi nào, dám ám sát ở Bá phủ, giải hắn lên cho ta, chờ Vương gia xử lý.
Tiếng Vọng Dương Bá gầm lên giận dữ cũng làm cho Vương đa đa cùng Vương Nhất Bác vội vàng chạy đến, ngay cả Vương Nhất Thiên ở viện bên cạnh cùng Chu di nương cũng đi đến xem.
Mà khi người được đưa đến trước mặt Vọng Dương Bá, ông ta cả người đều choáng váng. Vương Tố Cẩm bị đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến, hiện tại giữa trời đông giá rét y phục của Vương Tố Cẩm đúng là quá mỏng manh, cái yếm hồng nhạt còn lộ một mảnh ra ngoài, danh tiết nữ hài tử xem như vứt sạch. Vương Tố Cẩm toàn thân run rẩy, không biết là do lạnh hay là bị dọa. Nhưng Vọng Dương Hầu lại sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục thỉnh tội.
- Là thần quản giáo không nghiêm, thần tội đáng chết vạn lần...
Vương Tố Cẩm tự dưng lại chạy đến phòng của Vương Nhất Bác, hôm nay toàn bộ phủ đều biết Lân Vương cùng Lân Vương phi sẽ ngủ lại, nói là đi nhầm ai mà tin? Nếu Tiêu Chiến xác định Vương Tố Cẩm là thích khách, thì không ai cứu nổi nàng thậm chí tính mạng một nhà già trẻ của gã cũng không giữ được.
- Sao lại thế này? - Vương Nhất Bác bước nhanh tới hỏi.
Tiêu Chiến thấy hắn không choàng áo khoác đã đi ra ngoài, y nhanh chóng cởi áo khoác của mình phủ lên cho hắn. Mà