Mặc kệ người khác có chấp nhận hay không, chuyện ma quái ở phủ Tứ Hoàng tử cùng chuyện của thiếp thị chấm dứt, đồn đại bàn tán cũng dần dần tan, tuy nói Đại Nghiệp tự do ngôn luận, nhưng đặt điều về Hoàng gia nếu bị quan phủ nghe được cũng không gánh nổi tội.
Biên quan ở phương Bắc truyền đến tin tức, Lục Hoàng tử đã thu thập xong lương thảo cho quân đội, số lượng đủ để dùng trên nửa năm. Đối với tin này, Hoàng Thượng phi thường hài lòng, xem xong tấu sớ, nói ngay ba tiếng "Tốt". Mà đại quân đến biên quan cũng báo thắng lợi trận mở màn, thu phục Hàn Quan thành.
Ngày hôm sau hạ triều, Hoàng Thượng gọi Tiêu Chiến vào ngự thư phòng. Đem tấu sớ Tiêu Thanh gửi về đưa cho y, nói.
- Nghe nói chuyện tá lương lần này là chủ ý của con?
Chuyện này rơi xuống người Tiêu Thanh, mượn lương thực từ chỗ Nhị Hoàng huynh là chuyện phải làm, Tiêu Chiến cũng không có ý che giấu.
- Vâng, Nhị Hoàng huynh tuy có đất phong nhưng vẫn là hài tử của Phụ hoàng, vì Phụ hoàng phân ưu cũng là theo lý phải làm. Hơn nữa Nhị Hoàng huynh là người nhân từ hiếu thảo, trọn đạo làm con, nhân tử chi đức. Còn ngại trưởng thành phong vương, không thể ở bên Phụ hoàng báo hiếu. Hiện giờ có cơ hội này, vừa lúc thành toàn một mảnh hiếu tâm của Nhị Hoàng huynh đối với người.
- Mẫu phi Tiêu Cảnh xuất thân không cao, học vấn của nó mặc dù tốt nhưng tâm quá mềm, trẫm chưa bao giờ muốn lập vị liền phong vương. Đứa nhỏ này cũng rất hiếu thảo, chỉ cần hồi kinh nhất định sẽ chuẩn bị một phần lễ vật tự tay làm cho trẫm. Hiện giờ, nó có thể giúp đỡ trẫm, trẫm cũng cảm thấy được an ủi sâu sắc. Niệm hiếu tâm của nó, trẫm cũng phải ngợi khen một chút mới đúng. - Hoàng Thượng trầm giọng nói.
- Phụ hoàng thánh minh. - Tiêu Chiến cung kính nói.
- Nhìn các con huynh hữu đệ cung, trẫm cũng rất vui. Con lui ra đi. Ngày hôm qua chỗ Hoàng nương con mới nhận loại trà thượng phẩm, con đi lấy về một ít cho thê khanh.
- Vâng, đa tạ Phụ hoàng. - Tiêu Chiến hành lễ, lui bước rời đi.
Tiêu Chiến gần đây ham mê lớn nhất là thấy Hoàng Thượng Hoàng hậu có cái gì tốt, chỉ cần không phải của tổ tiên, y đều sẽ lấy một ít mang về cho Vương Nhất Bác. Lâu dần, Hoàng Thượng Hoàng hậu cũng phát hiện thói quen này của hài tử nhà mình. Cười trêu chọc y mấy câu, cũng nhận ra thói quen này, có cái gì thứ tốt cũng nhớ giúp y.
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng hạ chỉ triệu Lục Hoàng tử về kinh, ban thưởng Nhị Hoàng tử Tiêu Cảnh danh hiệu Trấn Bắc nhất đẳng công để ca ngợi hành động tá lương lần này.
Ba ngày sau, Tiêu Chiến không đợi đến khi Tiêu Thanh trở về, đã gặp ảnh vệ bên người Tiêu Thanh. Vị ảnh vệ này vốn tên gì Tiêu Chiến cũng không rõ, chỉ biết là Lục ca vẫn luôn gọi hắn Tiểu Ảnh. Hắn là ảnh vệ duy nhất bên người Lục Hoàng tử, nghe Tiêu Hoàng nói, Khanh tử Phi Hồ hầu hạ Tiêu Thanh nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là tiểu thị, chắc chắn có liên quan đến Tiểu Ảnh này.
Về phần cụ thể như thế nào, Tiêu Hoàng cũng không rõ, chỉ biết là Tiểu Ảnh mỗi đêm đều canh trong phòng Tiêu Thanh, những ngày hắn không đi làm nhiệm vụ, Tiêu Thanh sẽ không cho phép ai khác tiến vào phòng ngủ.
- Đứng lên đi. Ngươi không đi theo Lục ca sao? - Tiêu Chiến miễn lễ, hỏi. Ngay cả Lục ca cũng không để hắn quỳ, thì y càng không muốn.
- Là chủ nhân phái thuộc hạ đi suốt đêm tới. - Tiểu Ảnh đứng dậy, cúi đầu nói.
Tiêu Chiến với hắn mà nói cũng không xa lạ, hắn chỉ là một trong những ảnh vệ Tiêu Chiến huấn luyện ra. Chỉ là khi thông qua sát hạch liền trực tiếp tặng đến chỗ Tiêu Thanh, cho nên Tiêu Thanh mới là chủ nhân đầu của Tiểu Ảnh, cũng là duy nhất.
- Lục ca sao rồi? - Tiêu Chiến khẽ nhíu mày. Theo lý mà nói, Tiểu Ảnh sẽ không rời khỏi Tiêu Thanh.
- Chủ nhân không sao, Vương gia không cần lo lắng. Chủ nhân phái thuộc hạ tới là muốn nói cho Vương gia, trong quân Dịch Vương gần đây hình như có chút dị thường. Mười mấy ngày gần đây, cứ cách vài ngày, ban đêm sẽ có một hai quân sĩ giống như mộng du tỉnh lại, giết hại nhóm binh sĩ chung trướng. Lần đầu không ai phát hiện, toàn bộ 20 người trong một trướng đều chết. Sau hai lần có người phát hiện, chỉ chết mấy người, đại đa số chỉ bị thương. - Tiểu Ảnh nói đầu đuôi.
Tiêu Chiến nhíu mày sâu hơn, việc này xảy ra dưới quyền Tam ca, không phải tướng sĩ, y không có quyền hỏi đến. Tiêu Hoàng không nói cho y, có thể chỉ xem như việc nhỏ mà xử lý.
Tiểu Ảnh đang định tiếp tục, chợt nghe Trác Hồ sau cửa nói.
- Vương phi, Vương gia đang đàm sự bên trong.
Bình thường khi Tiêu Chiến gặp ảnh vệ, hoặc là bàn chính sự gì, đều không cho người khác làm phiền.
- Ta biết. Lát nữa ngươi đưa cho y cái này.
Vương Nhất Bác đưa một cái rổ nhỏ trong tay Thanh Mẫn cho Trác Hồ. Trong rổ là những quả quýt vàng óng được đặt chỉnh tề, Tiêu Chiến giữa trưa hôm nay muốn ăn nhưng trong phủ không chuẩn bị nên quản gia vội vàng sai người đi mua, còn chọn loại ngọt.
Tiêu Chiến nhĩ lực rất tốt, từ lúc Vương Nhất Bác vào y đã biết, nói.
- Trác Hồ, còn không thỉnh Vương phi vào.
Nếu là người khác, y nhất định đã mắng một trận, nhưng Trác Hồ đời trước cùng y xuất sinh nhập tử, tất nhiên không đành lòng trách móc nặng.
- Vâng. Là tiểu nhân hồ đồ, Vương phi mời.
Vương Nhất Bác nhận cái rổ trong tay hắn, chia mấy quả quýt cho hắn cùng Thanh Mẫn, cười nói.
- Trung tâm khó có.
- Tạ ơn Vương phi.
Trác Hồ mỉm cười nhận quýt, mở cửa cho Vương Nhất Bác. Thanh Mẫn ở ngoài, cùng Trác Hồ chia quýt ăn.
- Vương phi là người một nhà. - Tiêu Chiến nói với Tiểu Ảnh.
- Vâng.
Tiểu Ảnh trong lòng rõ ràng về vị Vương phi này, Lục Hoàng tử cũng đã nói qua với hắn.
- Quấy rầy ngươi sao? - Vương Nhất Bác vừa tiến vào liền nói.
- Không có, đều là chuyện nhà. - Tiêu Chiến nói.
- Thuộc hạ bái kiến Lân Vương phi, Lân Vương phi vạn an. - Tiểu Ảnh quỳ xuống hành lễ lại bị Vương Nhất Bác nâng dậy.
- Không cần đa lễ, vốn là ta tới không phải lúc.
Vương Nhất Bác cười yếu ớt nói. Tiểu Ảnh không mang khăn che mặt, khuôn mặt song tính khiến người ta cảm thấy kinh diễm, lãnh liệt trong mắt mang vẻ cảnh giác. Nhưng mặc dù là lãnh liệt, Vương Nhất Bác vẫn nhìn ra vài phần đơn thuần.
- Ngươi tiếp tục nói. - Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác ngồi bên người mình, nói với Tiểu Ảnh.
- Những binh lính mộng du này dường như sáng hôm sau sẽ thanh tỉnh, sau đó hoàn toàn không nhớ rõ chuyện buổi tối. Nhìn qua cũng không giống giả vờ. Nhưng nghe những người khác nói, trước khi mộng du giết người một khoảng thời gian, tính tình trở nên vô cùng nóng nảy, cũng xảy ra tranh chấp với những binh sĩ bị giết. - Tiểu Ảnh nói.
- Phải chăng có người sai khiến? - Tiêu Chiến hỏi, việc này thoạt nhìn đúng là kỳ lạ.
- Thoạt nhìn không giống. Lục Hoàng tử mấy ngày nữa mới quay về kinh, cho nên sai thuộc hạ đến nói với Vương gia trước. - Tiểu Ảnh nói.
- Ừm. - Tiêu Chiến suy tư gật gật đầu. Nếu có kẻ sai khiến, Tam ca không thể nào tra không được. Tiêu Chiến kể lại phần Vương Nhất Bác chưa nghe, sau đó hỏi.
- Ngươi có ý kiến gì không?
- Những người đó có những tình trạng gì khác không? - Vương Nhất Bác hỏi Tiểu Ảnh.
- Những người đó đang tạm thời bị trông coi, nghe nói một ngày sau khi bọn họ giết người tinh thần có chút mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy. Giống như tất cả khí lực đều dùng hết trong tối đó vậy. - Tiểu Ảnh suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời.
- Là trúng độc? - Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác.
- Ta bây giờ còn chưa thể kết luận, phải gặp trực tiếp rồi mới biết. - Vương Nhất Bác nói.
- Ta lát nữa đến chỗ Tam ca xem trước. - Tiêu Chiến nói. Lấy thân phận Vương Nhất Bác thì không thể vào quân doanh, cho dù có tâm, không thể giáp mặt chẩn đoán bệnh thì cũng vô dụng.
- Vậy thuộc hạ cáo lui trước. - Tiểu Ảnh hành lễ định đi, lại bị Vương Nhất Bác gọi lại.
- Ngươi tới đây chắc là đi suốt ngày đêm, vẫn nên ở lại vương phủ nghỉ ngơi một đêm rồi hãy trở về. Lục ca phái ngươi tới, chắc là có thể đảm bảo bản thân an toàn. Ngươi cứ rong ruổi chẳng phân biệt được ngày đêm như vậy, nếu mệt mỏi suy sụp, an toàn của Lục ca sẽ thật sự khó bảo toàn. - Vương Nhất Bác nói hữu tình hợp lý.
- Cũng phải. Nói Trác Hồ đưa ngươi đi nghỉ ngơi, ngày mai hãy lên đường. - Tiêu Chiến cũng gật đầu.
Tiểu Ảnh do dự một lát rồi cũng đồng ý.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Trác Hồ đưa Tiểu Ảnh đi nghỉ ngơi. Tiêu Chiến nhìn Vương phi nhà mình, hỏi.
- Trước đó ngươi nói Thanh Mẫn là tiểu thị bên người ngươi, cho nên ngươi không cần hắn hành đại lễ, vậy Tiểu Ảnh lần này lại sao cũng tính? Hắn là nam tử.
Đối với việc Vương Nhất Bác đỡ Tiểu Ảnh đứng dậy, Tiêu Chiến trong lòng có chút chua. Vương Nhất Bác cười khẽ, nói.
- Trên người hắn có mùi của Lục ca.
Tiêu Chiến bất ngờ nhìn hắn.
- Hương liệu Lục ca sử dụng cực kỳ khó tìm, hắn có thể dính phải loại hương liệu này, một là hắn cùng Lục ca vô cùng thân cận, thường xuyên ở cùng một chỗ; hai là túi hương của Lục ca