Ở bên ngoài, Tiêu Chiến cùng Tiêu Thanh ngồi ở ghế đá trong tiểu viện, Phi Hồ dâng trà rồi đến giúp Vương Nhất Bác, trong viện tử ngoài thị vệ canh gác, cấm bất luận kẻ nào tiến vào. Cũng may hôm nay không lâm triều, nếu không lại đứng ngồi không yên.
- Sao lại thế này? - Tiêu Chiến nhìn Phi Hồ ra ra vào vào bưng nước ấm, hơi nhíu mày.
- Nói thật, ta cũng không biết. Hôm qua Tiểu Ảnh xuất môn làm nhiệm vụ, chạng vạng trở về liền một đường chui vào phòng của ta. Giống như trúng mê tình dược, ôm ta hôn. Ta với hắn... Ai, mặc dù không biết hắn rốt cuộc bị làm sao, nhưng vẫn chiếm chủ động, cũng không biết từ khi nào ta cũng không khống chế được. Một mặt tự khống chế, một mặt muốn giữ lấy hắn. Hoặc là chuyện này có chút tính chất tiết dục, tuy không phải xuất phát từ chủ ý của ta, nhưng căn bản không có biện pháp tự khắc chế. - Tiêu Thanh ảo não giải thích.
Tiêu Chiến nhìn Tiêu Thanh, hắn biết Lục ca nhà mình căn bản không thể nào thương tổn Tiểu Ảnh.
- Lúc ấy ý thức của ta rất rõ ràng, nhưng vẫn không thể khống chế ý muốn làm tổn thương hắn. Tiểu Ảnh cũng phối hợp với ta, nhưng ta biết hắn rất khó chịu. Sáng nay tỉnh táo lại, ta phát hiện hắn hô hấp khó khăn...
Tiêu Thanh nắm chặt bàn tay, hắn chưa bao giờ muốn ép buộc Tiểu Ảnh, nhưng không ngờ cuối cùng lại là kết quả hắn không muốn thấy nhất.
- Tiểu Ảnh vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chức trách không dám quá phận, sao lại chủ động thân cận cùng huynh? Trong lúc huấn luyện, cũng từng tập luyện kháng cự mê tình dược, nếu là tình dược bình thường, sẽ không làm khó được Tiểu Ảnh. - Tiêu Chiến cảm thấy Tiểu Ảnh có chút bất thường.
- Đệ có biết, ta vẫn cảm thấy Tiểu Ảnh với ta mà nói là không giống vậy. Ta rất thích hắn, nhưng không muốn miễn cưỡng. Không ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy. - Tiêu Thanh thở dài.
- Cái này cũng không thể trách huynh. Về phần Tiểu Ảnh xảy ra chuyện gì, chỉ cần chờ hắn tỉnh lại sẽ biết thôi. - Tiêu Chiến vỗ vai Tiêu Thanh, chờ Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, thật cẩn thận xử lý vết thương cho Tiểu Ảnh, những nơi bị thương đều là vị trí mẫn cảm, Vương Nhất Bác mỗi lần đụng một chút, Tiểu Ảnh đều sẽ đau đến mức phát run. Nhưng không xử lý không được, còn phải xử lý cẩn thận.
Từ lúc thấy đầu lưỡi của Tiểu Ảnh biến tím, hắn đã có thể kết luận Tiểu Ảnh trúng độc, hơn nữa là một loại độc rất hiếm thấy. Độc này đối với Tiêu Thanh mà nói có lẽ là chuyện tốt, nhưng đối Tiểu Ảnh mà nói thì chưa biết.
Xử lý xong vết thương trên người, lại thay y phục cho hắn. Vương Nhất Bác nói Phi Hồ đi gọi Tiêu Thanh cùng Tiêu Chiến vào. Còn hắn ôm Tiểu Ảnh đang hôn mê cao gần bằng hắn.
Tiêu Thanh vào cửa, nhìn Tiểu Ảnh sắc mặt tái nhợt, không biết có thể nói gì.
Vương Nhất Bác nói hắn ôm Tiểu Ảnh, lại nói Phi Hồ thay đổi đệm chăn để Tiểu Ảnh ngủ thoải mái một chút. Đợi xử lý xong, mọi người đi đến ngoại thính không quấy rầy Tiểu Ảnh nghỉ ngơi.
Ngoài đại sảnh, Tiêu Thanh kể lại chuyện tối hôm qua cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác uống ngụm trà, nói.
- Lục ca, Tiểu Ảnh trúng độc.
- Trúng độc? Sao lại trúng độc? Độc gì? Có thể giải không? Có nguy hiểm tính mạng không? - Tiêu Thanh lo lắng hỏi liên tục.
- Lục ca đừng nóng vội. Loại độc này ít gặp. Người trúng độc thường có biểu hiện môi cùng đầu ngón tay thâm tím, nhưng trúng loại độc này bên ngoài thoạt nhìn không sao, nhưng đầu lưỡi biến tím. Nó là một loại độc chiết xuất từ hoa và rễ của một loài cây tên là Tử Uyển Hoa. Bình thường loại hoa này pha chút nước loãng sử dụng trong tình dược, có tác dụng trợ hứng. Nhưng nếu chiết xuất ra, thì là độc dược. Tiểu Ảnh chỉ là trúng độc Tử Uyển Hoa, mà huynh hôn Tiểu Ảnh cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi thành phần trong Tử Uyển Hoa, nhưng sẽ không trúng độc. - Vương Nhất Bác cẩn thận giải thích.
- Nghiệp quốc có thứ này? - Tiêu Thanh hỏi.
- Loại hoa này sinh trưởng ở những vùng quanh năm nóng ẩm, Nghiệp quốc không có, nhưng ở phía nam thì không ít. Ta cũng chỉ gặp qua Tử Uyển Hoa khô. Mà loài hoa này bình thường là nữ tử hái về trợ tính, giúp trượng phu vui vẻ. Đương nhiên, cũng có người dùng nó để nuôi liên tâm cổ cho con mái, loại cổ này thường hạ cho hai người phu thê, nếu đối phương thay lòng đổi dạ, sẽ bị cổ trùng tra tấn đến chết. Về phần là thật hay giả, ta cũng chưa tận mắt thấy, có thể lưu truyền tới nay cũng có thể có vài phần tin được.
- Thứ này có giải được không? - Tiêu Thanh hỏi.
- Không phải không thể giải nhưng phải hỏi ý kiến Tiểu Ảnh. - Vương Nhất Bác có chút khó xử.
- Sao vậy? - Tiêu Thanh thắc mắc, nếu độc có thể giải là tốt rồi, vì sao còn phải hỏi Tiểu Ảnh.
- Tử Uyển là vật âm, chuyên dùng cho nữ tử, nữ tử là thể âm, cho dù vô tình trúng độc cũng theo mồ hôi bài tiết ra ngoài cơ thể. Nhưng nam tử không giống, nếu là nam tử trúng độc này, muốn giải, nhất định phải thay đổi thể chất dương. - Vương Nhất Bác nói rất chậm, là muốn Tiêu Thanh có thể nghe hiểu được.
- Vậy phải làm thế nào? Tiểu Ảnh cũng không thể biến thành nữ tử a. Chẳng lẽ... Phải tự cung?
(*tự cung là cắt bỏ cái ấy ấy)
Nghĩ đến đây giọng Tiêu Thanh cũng không nhịn được mà run rẩy, hắn sao lại có thể để Tiểu Ảnh chịu loại thương tổn này?
- Nếu ở quốc gia khác, có lẽ đó là một biện pháp. Nhưng ở Nghiệp quốc còn có phương pháp khác. - Vương Nhất Bác bình thản nói.
Tiêu Chiến nhìn ái phi nhà mình.
- Ý ngươi nói là Khanh tử?
Nghe được lời Tiêu Chiến, ánh mắt Tiêu Thanh sáng ngời. Vương Nhất Bác gật đầu.
- Khanh tử thuộc loại âm dương thể, mặc dù không thể giống nữ tử tự động bài tiết độc, lại có thể dùng dược vật bức độc ra bên ngoài cơ thể. Nhưng từ nam tử biến thành Khanh tử không phải chuyện nhỏ, còn phải nghe ý kiến của Tiểu Ảnh.
- Nếu Tiểu Ảnh không chịu thì phải làm sao? - Tiêu Thanh do dự.
- Chỉ có thể chờ chết, hơn nữa không qua nổi một tháng. Trúng độc Tử Uyển Hoa, sau khi động tình nam tử thành phế nhân, sau đó độc tính sẽ chậm rãi cắn nuốt dương khí, đến khi tử vong. Chỉ có giải độc, hoặc tình dục mới có thể hồi phục.
Là một Khanh tử, nói về tình dục thì không tốt, nhưng làm y giả, Vương Nhất Bác cảm thấy không nên kiêng dè. Có khi quá mức kiêng dè, ngược lại khiến người bệnh không rõ được tình hình bản thân, trễ bệnh tình.
Tiêu Thanh trầm mặc một lát, thở dài nói.
- Đợi hắn tỉnh rồi nói sau.
Tiểu Ảnh tỉnh lại đã là buổi chiều, hắn lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua, sắc mặt trắng nhợt, muốn xuống giường thỉnh tội, lại bị Vương Nhất Bác ấn trở về.
- Vương gia...
Tiểu Ảnh không biết phải làm sao đành cầm lấy chăn siết chặt, nghĩ đến đủ loại chuyện tối hôm qua, Tiểu Ảnh cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào đối mặt với Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Ảnh không tốt, thấp giọng nói.
- Ngươi bị thương, cứ nằm đi.
- Vương gia, Tiểu Ảnh đáng chết, thỉnh Vương gia trách phạt...
Tâm ý của Tiêu Thanh hắn hiểu, nhưng hai người thân phận cách biệt, Tiểu Ảnh biết không thể nào có kết quả. Nếu đã không có kết quả cần gì phải bắt đầu? Cũng chỉ thêm thương tâm thôi.
Tiêu Thanh cũng không biết phải nói gì, trong lòng hắn nhiều ít gì cũng thấy có chút may mắn, ít nhất Tiểu Ảnh sau