Khi Tiêu Chiến lên thành, quân địch đã nghỉ chân cách đó năm trăm thước. Đây là trận chiến đầu tiên sau khi bọn họ tới Du quốc, nên phải thắng. Tiêu Chiến lệnh Vương Nhất Thiên làm tiên phong, không cần thật sự chống chọi, chỉ cần dẫn quân địch vào khoảng bẫy tối hôm qua đã đào là được. Tiêu Quân dẫn quân cánh trái, một phó tướng khác dẫn dắt quân cánh phải, từ hai sườn bọc đánh. Đồng thời đem theo dầu hỏa, nếu chống chọi cùng quân tiên phong của đối phương, cũng có thể phòng ngừa rủi ro. Mà một nguyên phó tướng còn lại sẽ cùng Tiêu Chiến đứng ở trên tường thành, an bài cung tiến thủ phòng ngự.
Tiếng trống vang vọng, cửa thành bật mở, Vương Nhất Thiên mang binh ra khỏi thành, cùng quân địch từ xa tương đối. Tướng lĩnh phe quân địch là đại tướng của Lôi quốc Tương Khoát, người này vừa cao vừa béo, lực lớn vô đối, hai thanh thùy đồng cầm trong tay rất bắt mắt. Vương Nhất Thiên không khỏi suy nghĩ, loại sức nặng này, cũng thật làm khó con ngựa hắn cưỡi quá.
- Nghe nói Lân Vương của Nghiệp quốc đã đến, sao lại không thấy bóng người đâu? Bản tướng quân còn muốn gặp bạn nhỏ Lân Vương đây. - Giọng Tương Khoát rất lớn, trung khí mười phần, trong nét cười còn mang một tia khinh thường.
Đối với loại khiêu chiến tầm thường này, Tiêu Chiến từ trước đến nay không quan tâm, chủ tướng phải vững, trong quân mới có thể vững.
Vương Nhất Thiên cũng lười nhiều lời cùng hắn, chỉ nói.
- Muốn đánh thì đánh, nhiều lời làm gì?
- Ngươi là ai? Bản tướng quân hôm nay tâm tình tốt, tạm có thể nhớ tên của ngươi một chút, chờ ngươi hồn lìa khỏi xác, bản tướng quân có thể rải một ly rượu cho ngươi. - Tương Khoát cười nói.
- Không cần nhớ, muốn rải rượu cho ta, cũng phải xem có mạng mà làm hay không. - Vương Nhất Thiên thúc ngựa chạy đến trước.
Tương Khoát thấy hắn chủ động tiến lên đánh, lệnh phó tướng bên người ứng chiến. Phó tướng ngự mã ra nghênh chiến.
Vị trí hôm qua đào bẫy Vương Nhất Thiên nhớ rất rõ ràng, liền cố ý tìm một vị trí không có bẫy, chống lại phó tướng địch quân. Sau hơn mười chiêu, phó tướng địch quân liền rơi xuống hạ phong, cũng lui về phía sau.
Đứng trên tường thành, Tiêu Chiến nhìn phó tướng của phe địch phải rời khỏi vị trí, bởi vì tranh đấu, vị trí Vương Nhất Thiên chọn vốn tốt đã sắp lệch khỏi quỹ đạo, nếu phó tướng của phe địch lui về, rất có thể sẽ ngã vào bẫy. Như vậy bẫy sẽ bại lộ không còn tác dụng nữa.
Vương Nhất Thiên cũng phát hiện vấn đề, cố hết sức giữ chân phó tướng phe địch, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Nhìn thấy toàn bộ tình cảnh, Tiêu Chiến lấy trường cung bên cạnh sang, rút ra ba mũi tên, đặt vào cung, ngay lập tức nhẹ buông tay, ba mũi tên theo động tác của y mà bay ra, xuyên qua vài trăm thước. Tương Khoát nghe tiếng thấy liền giơ chùy che chắn. Nhưng góc độ bắn tên của Tiêu Chiến rất xảo quyệt, Tương Khoát đỡ được hai mũi tên, lại bị mũi tên thứ ba bắn trúng đùi.
Tương Khoát nổi giận, rút mũi tên ra, nâng chùy hô to.
- Xông lên cho ta! Hôm nay bản tướng nhất định phải đập vỡ thành kia.
Trống trận dày đặc, đại quân phe địch nghe lệnh bắt đầu xông tới cửa thành. Vương Nhất Thiên thấy đúng thời cơ, quay đầu ngựa lại, chạy về hướng quân ta. Mà lúc này, các tướng sĩ Nghiệp quốc chờ ở phía sau cũng bắt đầu xông về trước, làm ra một bộ tư thế nghênh chiến, mê hoặc đối phương.
Không bao lâu, chợt nghe tiếng quân địch truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Đợi bẫy lộ ra, Vương Nhất Thiên mới chân chính đưa các tướng sĩ tiến đến treo cổ địch binh không rơi vào bẫy. Mà hai cánh trái phải lúc này cũng rất nhanh bọc đánh quân địch, nội ứng ngoại hợp, dễ như trở bàn tay.
Tương Khoát thấy tình thế không tốt, hô lớn lui binh, nhưng xoay người chưa chạy được xa, liền đụng mặt Tiêu Quân. Tiêu Quân cầm thương nghênh chiến, đánh nhau một trận, Tiêu Quân kiệt sức. Ngay lúc hắn xem xét chuẩn cơ hội, chuẩn bị đâm thẳng vào cổ đối phương, đột ngột ngực đau nhói, khiến hắn cả người không thể thở được, trường thương nhoáng lên một cái, ngã ngựa.
Lúc này Tương Khoát tinh thần tỉnh táo, cảm thấy trời chưa quên mình, nâng chùy đập xuống. Vào thời khắc chùy đồng sắp nện xuống đầu Tiêu Quân, Tương Khoát cảm thấy cổ chợt lạnh, đầu rời thân rớt nhào trên mặt đất.
Tiêu Chiến vung đao dính máu, một tay kéo Tiêu Quân lên, dưới chân đạp lên con ngựa của Tương Khoát, mượn lực bay ra ngoài, trực tiếp hạ xuống tường thành.
Quân Đại Nghiệp thấy tướng quân của phe địch đã chết, lập tức thừa thắng xông lên, giết địch vô số, cũng bắt trên trăm địch binh, trận chiến mở màn thắng lợi.
Vương Nhất Bác tỉnh lại không nhìn thấy Tiêu Chiến, lại cảm thấy trong quân doanh phi thường yên tĩnh mà có chút nghi hoặc. Mặc kệ đau nhức trên người, Vương Nhất Bác đứng dậy mặc y phục chỉnh tề rồi mới ra ngoài. Vừa vén màn, liền thấy Trác Hồ chờ bên ngoài. Gặp Vương Nhất Bác đi ra, Trác Hồ cười nói.
- Vương phi tỉnh rồi, tiểu nhân mang nước đến cho ngài rửa mặt.
Vương Nhất Bác nhìn khắp nơi, cảm giác người trong quân doanh đúng là thiếu rất nhiều, hỏi.
- Vương gia đâu?
- Vương phi đừng vội. Buổi sáng quân địch đến quấy nhiễu, Vương gia đi ứng chiến. Vừa mới nãy truyền đến tin tức, thủ chiến toàn thắng. Vương gia hiện tại đang an bài chuyện tiếp theo, lát nữa mới có thể trở về.
Vương Nhất Bác không ngờ mình vậy mà lại ngủ qua mất thủ chiến luôn, cảm thấy có chút băn khoăn, hỏi.
- Vương gia sao rồi? Có bị thương không?
- Vương phi yên tâm, Vương gia không sao cả. - Trác Hồ cười cao hứng.
Vương Nhất Bác cũng yên tâm, lại nói.
- Thương vong trong quân thế nào?
- Cũng may, thương vong không nặng. Quân y đang cứu trị. - Trác Hồ vẫn luôn canh giữ ở đây, tình hình cụ thể cũng không rõ, chỉ là nghe người truyền lời nói như vậy.
- Ta đi xem thử.
Vương Nhất Bác nói xong định đi ra y trướng phía sau. Trác Hồ nhanh chóng ngăn.
- Vương phi vẫn nên đến muộn một chút đi, tốt xấu gì cũng ăn cơm đã. Bằng không lát nữa Vương gia trở về, sẽ trách tội tiểu nhân.
Chuyện tối hôm qua Trác Hồ biết rõ, hơn nữa Vương phi hiện tại sắc mặt cũng không tốt, có thể thấy được đêm qua mệt nhọc. Nếu để Vương gia biết mình không hầu hạ tốt, nói không chừng hắn sẽ biến mất ở Lân Vương phủ.
Vương Nhất Bác không muốn làm khó Trác Hồ, nhưng nếu lúc này không đi thì không được. Đang nghĩ ngợi, Trương Bân Bân từ trướng bên cạnh đi tới, gương mặt không có biểu cảm như trước cô đơn muốn chết.
Đánh giá sắc mặt của Vương Nhất Bác một chút, Trương Bân Bân đi tới đưa bình nhỏ trong tay cho hắn.
- Tự lo cho con đã.
Vương Nhất Bác nhận cái bình kia, sắc mặt đỏ bừng, tên trên bình dược đã giải thích dược tính. Nghĩ mình tối hôm qua phóng túng chắc chắn đã để sư phụ nghe được, Vương Nhất Bác liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu không nói lời nào. Trương Bân Bân cũng chưa hỏi hắn cái gì, chỉ nói.
- Y trướng bên kia ta đến xem được rồi, con nghỉ ngơi đi.
Nghe được sư phụ sẽ qua đó, Vương Nhất Bác cũng an tâm không ít, mím môi.
- Vậy phiền sư phụ.
Trương Bân Bân gật đầu, rồi xoay người đi về hướng y trướng. Hắn tuy rằng tính tình lạnh lùng, nhưng với y giả, trị bệnh cứu người là bổn phận, tất không thể quên.
Tiêu Chiến khi trở về, Vương Nhất Bác đã dùng xong điểm tâm, đang thu dọn hòm thuốc chuẩn bị đến y trướng xem thử. Dù sao mình đi theo đến đây, không làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tiêu Chiến.
- Sao lại dậy rồi? - Tiêu Chiến cởi áo giáp ôm lấy Vương Nhất Bác.
-