Tiêu Chiến sắc mặt nghiêm trọng tỉ mỉ tìm một vòng trong thành, sau đó lại đến chiến địa vừa nãy tìm một lần, sợ mình bỏ lỡ. Nhưng bóng dáng Vương Nhất Bác vẫn không xuất hiện trước mắt y.
Lúc này, Tiêu Chiến thấy Trác Hồ vẻ mặt lo lắng, hình như đang tìm người. Tiêu Chiến lập tức giục ngựa tiến lên. Nhìn Tiêu Chiến, Trác Hồ lập tức nói.
- Vương gia, ngài có thấy Vương phi không?
- Ta không phải cho ngươi đi theo Vương phi sao? Sao lại không thấy người? - Tiêu Chiến nhíu mày hỏi.
- Đều là tiểu nhân không tốt. Sau khi Vương gia công tiến Phụng Châu thành, quân y cũng bắt đầu lên đường cứu người bị thương. Vương phi cũng đi theo. Ta cũng đi theo Vương phi nhưng trên đường vải trắng không đủ, Vương phi sai ta đi lấy. Ta vốn không yên tâm, nhưng lúc ấy còn có những quân y khác ở cùng Vương phi, Vương phi nói ta không cần lo lắng. Ai ngờ ta lấy được vải trắng trở lại, Vương phi đã không thấy tăm hơi. Những quân y kia nói sau đó bọn họ tách ra cứu người, căn bản không chú ý.
Trác Hồ khẩn trương đến độ mắt đỏ bừng. Tiêu Chiến trầm mặc suy nghĩ, lấy mức độ lưu tâm của Vương Nhất Bác với y, nhất định sẽ không chạy loạn ở nơi không có y. Nếu thật sự mất tích, rất có thể là bị bắt đi. Nhưng vừa nãy hỗn loạn như vậy, ai còn có thể chú ý tới chuyện này?
- Đều là lỗi của tiểu nhân. Chờ tìm được Vương phi trở về, tiểu nhân tình nguyện chịu phạt.
Thật lòng mà nói, Vương phi đối với hắn thật sự rất tốt, chưa bao giờ vênh váo lệnh cho hắn làm này làm kia, cũng không làm khó dễ hắn.
Tiêu Chiến nhìn hài tử đời trước vì y mà chết kia, nói.
- Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi. Nếu ta có thể sớm đánh hạ Phụng Châu thành, Trương Bân Bân tiền bối cũng không cần ra tay tương trợ, có hắn trông chừng Nhất Bác, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.
Bởi vì tin Hoàng đế Lôi quốc muốn thân chinh truyền đến đột ngột, cho nên việc công thành là y đem kế hoạch sau làm trước. Vương Nhất Thiên vốn nên ở lại bảo hộ Vương Nhất Bác cũng bị phái lên chiến trường, cho nên mới trở tay không kịp.
- Vương gia đừng nói như vậy. - Trác Hồ thấp giọng nói.
- Hiện tại tìm Vương phi quan trọng hơn. Bổn vương tiếp tục ở đây tìm, ngươi đến Phụng Châu thành thông báo cho Trương Bân Bân tiền bối cùng Vương phó tướng, bọn họ sẽ biết làm gì. - Tiêu Chiến phân phó.
- Vâng, tiểu nhân đi.
Trác Hồ kéo qua một con ngựa bị bỏ trên chiến trường, rất nhanh chạy đến Phụng Châu thành.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi nhỏ cách chiến trường không xa, Vương Nhất Bác hai tay hai chân bị trói chặt, ngồi trước cửa một sơn động nhỏ. Chỗ núi này cây cối tươi tốt, hình thành lớp che lấp rất tốt, nếu không phải người quen thuộc sơn đạo cũng rất khó tìm đến đây.
Trong sơn động, một vị nam tử áo lam đi ra, tướng mạo tuấn mỹ, có vài phần nho nhã, trong ánh mắt có chút cơ trí lại có dáng vẻ của người đọc sách, dã tâm rõ ràng. Nam tử đánh giá Vương Nhất Bác một lát, chắp tay nói.
- Từ lâu đã nghe đại danh Lân Vương phi, hôm nay may mắn được gặp, cũng là duyên phận.
- Duyên phận? Nếu là tình cờ, ngươi nói duyên phận cũng được đi. Nhưng hôm nay là ngươi sai người bắt ta tới, các hạ vẫn nên trở về đọc lại sách, đừng làm nhục hai chữ duyên phận.
Nam tử cười ha ha, không bất mãn với lời nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác.
- Nghe nói Lân Vương phi tài mạo song toàn, chỉ tiếc là nam tử. Hôm nay nghe được lời này của Vương phi, thật khiến tại hạ cảm thấy thật may mắn vì Vương phi là nam, nếu là nữ tử, với tài hoa này không phải sẽ mai một sao?
- Không cần ngươi lo.
Hắn vốn đang trên chiến trường cứu người, nghĩ nơi này đã bị Đại Nghiệp quân bước qua, không có quân địch lui tới cũng không để ý. Không ngờ, trong nháy mắt, đã bị nhân nhét vào bao tải trói lại đưa đến đây.
- Tại hạ biết mời Vương phi đến như vậy, đúng là không thích hợp. Nhưng tại hạ cũng không còn cách nào khác, ta muốn hợp tác cùng Lân Vương, lại ngại không có cửa để cầu kiến, cũng không tiện xuất nhập quân doanh Nghiệp quốc, đành phải làm phiền Vương phi một chuyến. - Nam tử ý cười trên mặt càng cao.
- Hợp tác? - Vương Nhất Bác nhíu mày.
- Phải, tại hạ là Húc Hoài Vương Dược Thiên Phàm của Lôi quốc. Hoàng đế đương nhiệm của Lôi quốc là Thập ca của tại hạ, tại hạ đứng hàng thứ mười sáu. Mời Vương phi đến như vậy, cũng là bất đắc dĩ. Nếu ta trực tiếp tiến đến quân doanh Nghiệp quốc, chỉ sợ chưa kịp vào đã bị phó tướng các ngươi chém. Cho dù ta có thể chạy thoát đao của phó tướng các ngươi. Hoàng huynh của ta cũng sẽ không buông tha cho ta. Ngươi cũng có thể nhìn ra, ta võ công không tốt. Bình thường cưỡi ngựa săn thú đều miễn cưỡng ứng đối, mặt khác thì không được.
- Ngươi muốn hợp tác cái gì?
Vương Nhất Bác tuy rằng tay chân đều bị trói chặt, nhưng cũng không có vẻ chật vật, đối phương cũng miễn cưỡng xem như lễ độ. Dược Thiên Phàm không che giấu mà nói thẳng.
- Tin là các ngươi cũng nghe nói hoàng huynh của ta không có tính người, giết hại cựu thần, lại khởi chiến sự, không được dân tâm. Ta sống dưới mí mắt của hoàng huynh, ngày ngày đều phải lo lắng đề phòng, thật sự rất vất vả. Chắc hẳn Lân Vương phi tâm tư tinh tế, suy bụng ta ra bụng người, có thể thông cảm vài phần.
- Cho nên?
Vương Nhất Bác cũng không tiếp chuyện, hỏi han rõ ràng.
- Ngươi có biết phương pháp duy nhất khiến bản thân không còn phải sống trong hoảng loạn không?
Dược Thiên Phàm ghé sát vào tai Vương Nhất Bác, thấp giọng nói.
- Phải tự tay giành lấy.
Vương Nhất Bác không nói, cũng không tiếp tục hỏi. Thấy hắn trầm mặc, Dược Thiên Phàm lại nói tiếp.
- Có lẽ Vương phi đối với thứ này cảm thấy không hứng thú. Không sao cả, chỉ cần cho ta một cơ hội để ta nói vài câu cùng với Lân Vương là được. Nếu Lân Vương cũng không đáp ứng, vậy tại hạ cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
- Ngươi muốn thế nào?
Vương Nhất Bác không phải không có hứng thú với đề nghị của hắn, chỉ là nếu biểu hiện có hứng thú, ngược lại sẽ làm đối phương chiếm thượng phong, bàn điều kiện sẽ không dễ dàng.
- Rất đơn giản, Vương phi chỉ cần gửi cho Vương gia một phong thư, hẹn Vương gia đến biệt viện của tại hạ là được. Dược Thiên Phàm khoát tay, thuộc hạ của hắn liền nâng bàn thấp đến, trên đó đã đặt sẵn giấy mực bút.
- Biệt viện của ngươi? Nếu nơi đó ngươi cho người mai phục sẵn, ta chẳng phải thành đồng lõa của ngươi sao?
- Lân Vương phi nói đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn. Nếu không ngài chọn nơi đi? - Dược Thiên Phàm cười ha hả.
- Ta không thông thuộc nơi này, sao biết phải định ở đâu? Nếu không ngươi đưa ta về quân doanh đi, quân đội Lôi quốc đã bị đuổi khỏi Phụng Châu thành, cho dù ngươi tiến vào quân doanh cũng sẽ không có ai truyền tin đến tai của Hoàng đế Lôi quốc.
- Không được. Hiện tại có lẽ Lân Vương đã phát điên đi tìm ngươi rồi. Nếu hiện tại ta đến, y chắc chắn không hỏi được một câu sẽ chém đầu ta, chuyện nguy hiểm như vậy, vẫn là quên đi. Cho dù ta