Sau khi bại trận, Dược Thiên Phàm đưa những người còn lại trong Lôi quân rời khỏi Quyết Lĩnh thành, không chạy trối chết sau khi nước bại trận. Coi như là Tiêu Chiến giữ thể diện cho Dược Thiên Phàm sắp đăng cơ tân đế.
Lôi quân vừa rời đi, Nghiệp quân liền chiếm cứ thành trì. Du quân vương sau khi tỏ lòng biết ơn với Tiêu Chiến, cũng bắt đầu đưa quan viên đến an bài các hạng công việc của Quyết Lĩnh thành.
Sau khi quân chủ lực toàn bộ đã tiến vào thành trì, bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời, Tiêu Chiến sai Vương Nhất Thiên trông coi trước, còn mình quay đầu ngựa chạy đến Phụng Châu thành.
Khi tiến vào quân doanh, trong đại doanh vẫn đang bận rộn. Tất cả mọi người đang thu dọn đồ đạc, sau khi bên kia dựng xong lều trại, từng nhóm sẽ chuyển qua.
- Chúc mừng Vương gia, giành được toàn thắng. - Trác Hồ vừa nhìn thấy Tiêu Chiến vui mừng nói.
- Đứng lên đi, Vương phi đâu?
- Vương phi còn đang ngủ, nửa canh giờ trước có tỉnh dậy uống nước, rồi lại tiếp ngủ.
- Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nhớ lót thêm chăn dày.
- Vâng, tiểu nhân đi làm ngay. - Trác Hồ nói xong liền chạy tới chuồng ngựa.
Ngược lại với bên ngoài bận rộn, bên trong chủ trướng yên tĩnh hơn rất nhiều. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi đến bên giường, sợ vết máu trên người làm bẩn giường, chỉ đứng một bên dùng nước trong thau đồng rửa sạch tay, sau đó sờ trán Vương Nhất Bác kiểm tra nhiệt độ, chắc chắn hắn không bị sốt, mới yên tâm.
Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng mở mắt, giọng khàn khàn nói.
- Ngươi đã trở lại? Kết quả thế nào?
- Thắng. Ngươi an tâm ngủ đi, lát nữa ta mang ngươi đến tân doanh.
Vương Nhất Bác gật đầu, rồi lại ngủ tiếp.
Tiêu Chiến đắp chăn cẩn thận cho hắn, mới đi ra phía sau bình phong, thay y phục sạch. Hiện tại toàn quân cao thấp đều đang bận rộn, muốn tắm rửa chỉ có thể chờ buổi tối, y liền lấy nước trong bồn mà đơn giản lau qua, lau sạch mùi máu tươi trên người.
Chờ y thay xong y phục, Trác Hồ cũng chuẩn bị xong xe ngựa. Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác đã được bọc kín trong chăn lên xe ngựa, Trác Hồ lại thu dọn mấy thứ đồ dùng, mang hòm thuốc cho Vương Nhất Bác, rồi đánh xe đi đến trước Quyết Lĩnh thành.
Chờ mọi thứ yên ổn, đã là buổi tối. Tiêu Chiến viết xong tấu chương, sai người thúc ngựa đưa về kinh thành. Vương Nhất Bác vẫn như trước lười biếng ngồi ở trên giường, cơm chiều cũng chỉ có thể ăn cháo. Đang ăn, giọng Tiểu Ảnh từ ngoài cửa truyền đến.
- Thuộc hạ cầu kiến Vương gia.
- Vào đi.
Nghe tiếng của Tiểu Ảnh, Tiêu Chiến cũng không kiêng kị, dù sao Tiểu Ảnh hiện tại cũng là Khanh tử, tình trạng hiện tại của Vương phi nhà mình bị hắn nhìn thấy cũng không sao. Tiểu Ảnh đi vào, hành lễ nói.
- Vương gia, Vương phi.
- Hôm nay ngươi giết được Hoàng đế Lôi quốc là công lớn nhất. Bổn vương nghĩ, nếu bẩm báo với Phụ hoàng, hẳn có thể cho ngươi một chức quan nào đó trong quân doanh.
Tiểu Ảnh dù sao cũng là người trong lòng của Lục ca nhà mình, không thể cứ ở trong tối mãi như vậy.
- Vương gia, thuộc hạ không muốn làm quan, chỉ muốn như bây giờ, tự do tự tại, che chở người mình muốn bảo hộ. - Tiểu Ảnh nói.
Tiêu Chiến cũng có thể hiểu suy nghĩ của hắn, cũng không miễn cưỡng, đợi sau này rồi tính.
- Tùy ngươi. Ngươi đến có việc gì?
- Hiện giờ chiến loạn đã bình, thuộc hạ muốn hồi kinh trước.
Lục ca lần này sai Tiểu Ảnh đến vốn để xem có cái gì giúp được hay không, hiện giờ sự tình đã giải quyết, cũng là thời điểm để Tiểu Ảnh trở về. Nghĩ vậy, Tiêu Chiến nói.
- Ngươi ngày mai hãy đi. Đêm nay ta sai người cho ngươi lộ phí, lương khô cùng nước. Trên đường cũng đừng để mình kiệt sức.
Tiểu Ảnh hiện tại theo lý là người của Lục ca, coi như thành người một nhà, Tiêu Chiến tất nhiên không thể bạc đãi hắn, càng không thể khiến Lục ca nhà mình lo lắng.
- Thuộc hạ đa tạ Vương gia. - Tiểu Ảnh hành lễ nói.
Vương Nhất Bác vốn định để Tiểu Ảnh ở lâu thêm mấy ngày, hoặc là đi theo bọn họ cùng đến đất phong của Nhị ca một chút. Nhưng nghĩ đối với Tiểu Ảnh mà nói, Tiêu Thanh mới là ưu tiên hàng đầu, hắn cũng không thể ép, cho nên để người đi. Dù sao sau khi hồi kinh vẫn có thể gặp nhau dài dài.
- Ta cho ngươi chút dược, hiện tại ruồi muỗi nhiều, ngươi ngủ bị chích thì dùng nó.
Thời tiết đã bắt đầu nóng, người Nghiệp quốc đều sẽ mang một vài túi hương thảo dược đuổi muỗi bên người.
- Vâng, đa tạ Vương phi.
- Ngươi với ta, khách khí cái gì. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Vậy thuộc hạ không quấy rầy nữa, cáo lui trước.
- Đi đi. - Tiêu Chiến đáp.
Tiểu Ảnh rời khỏi chủ trướng, cũng không quên kéo lại màn trướng.
- Hy vọng Tiểu Ảnh lần này trở về có thể hoàn toàn tiếp nhận Lục ca. - Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến gõ lên trán hắn, cười nói:
- Lo cho chính ngươi là được rồi.
Vương Nhất Bác cười cười, tiếp tục ăn cháo Tiêu Chiến đút.
Du quân vương phải khôi phục dân sinh ở biên quan, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nếu chinh chiến chỉ cần mấy tháng, nhưng dân sinh nếu muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cần thời gian hai ba năm.
Tiêu Chiến hiện nay cũng nhàn rỗi, y an bài các tướng sĩ thay phiên đến giúp người Du quốc trùng kiến nhà cửa.
- Chờ thánh chỉ của Phụ hoàng đến, ta sẽ về lại đất phong. Vốn ta cần tiến cung diện thánh vào thời điểm này, nhưng năm nay được miễn.
Tiêu Cảnh đứng cùng Tiêu Chiến, cười nói. Hắn biết Phụ hoàng không có ý lập hắn làm Thái tử, hắn cũng không muốn tranh đấu, mà Hoàng Thượng đối với hắn cũng đã tròn trách nhiệm làm cha, hắn đối với Hoàng Thượng cũng không có oán hận. Hơn nữa hiện tại hắn sống không tồi, lại càng không có ý tranh quyền đoạt vị.
- Thần đệ có một chuyện muốn nói với Nhị ca. - Tiêu Chiến quay đầu.
- Chuyện gì?
- Thần đệ muốn mang Nhất Bác đến đất phong của Nhị ca một chuyến, Nhất Bác chưa từng đi xa, cho nên thần đệ muốn mượn cơ hội này dẫn hắn dạo quanh, những nơi xa lạ lại không an toàn, cho nên muốn tới chỗ Nhị ca. Mấy năm nay Hoàng nương, Tam ca cùng Lục ca cũng vô cùng quan tâm tình hình của Nhị ca, tuy rằng huynh mỗi lần hồi kinh đều nói rất tốt, nhưng không tận mắt thấy làm đệ đệ như ta vẫn không thể yên tâm. Cho nên nếu Nhị ca không ngại, còn thỉnh cầu cho thần đệ cùng Nhất Bác đến ở tạm mấy ngày, cũng tiện trở về nói cho Hoàng nương bọn họ được an tâm. - Tiêu Chiến thật tâm nói.
- Thật tốt quá, Nhị ca vẫn sợ các đệ ngại nơi hẻo lánh không muốn đến. Hiện giờ đệ muốn tới, Nhị ca cầu còn không được! - Tiêu Cảnh hào hứng nói.
- Nhị ca sao lại nói vậy, chỗ của huynh, mấy huynh đệ sao lại ghét, chỉ là sợ làm phiền Nhị ca mà thôi. - Tiêu Chiến khẽ cười nói.
- Tốt lắm, về sau Nhị ca có thể yên tâm mời các đệ đến. - Tiêu Cảnh trong mắt tất cả đều là ý cười.
- Cầu còn không được. - Tiêu Chiến gật gật đầu.
- Đúng rồi, chỗ ta có một miếu cầu tử (miếu cầu con cái) vô cùng linh nghiệm, đệ tới chơi, không bằng đưa đệ khanh đến bái phỏng một chuyến. Ở đất phong, phàm là cầu con nối dòng đều sẽ đến đó dâng hương. Chỉ cần đến, gần như đều sẽ có con.
- Thật sao? - Nơi linh nghiệm như thế, Tiêu Chiến chưa từng nghe qua.