Đợi sắc trời hoàn toàn tối, Dược Thiên Phàm mới đưa hai thị vệ bên người lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Lân Vương phủ. Bình thường nơi này cho hạ nhân đưa thức ăn rửa chén bát ra vào, chỉ có ban ngày mới có người, chạng vạng sẽ khóa cửa, cũng không ai đi lại.
Trác Hồ sau khi cẩn thận xác nhận đúng là Dược Thiên Phàm, mới dẫn người đến thư phòng của Tiêu Chiến.
Vừa vào cửa, Dược Thiên Phàm liền cởi áo choàng cười nói.
- Muốn vào vương phủ của ngươi thật đúng là không dễ dàng, tiểu tư kia thật rất tận trách, sợ ta là giả mạo.
Tiêu Chiến chỉ ghế dựa đối diện cho hắn tọa, nói.
- Hắn từ nhỏ đi theo ta, tận tâm là tất nhiên. Nhưng vẫn còn là hài tử, mong ngươi rộng lượng.
Tiêu Chiến dùng từ hiển nhiên hơn vài phần tôn trọng so với trước đây ở Du quốc, dù sao khi đó Dược Thiên Phàm chỉ là Vương gia, sau đó mới là tân đế, hơn nữa hắn lại bắt cóc Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tôn trọng không nổi. Nhưng hiện tại đã khác, Dược Thiên Phàm đã ngồi ổn vị trí Hoàng đế, lại là khách của Đại Nghiệp, y làm Hoàng tử, tất nhiên phải lấy lễ đối đãi.
Dược Thiên Phàm nhướng mày, khoát tay
- Giữa ngươi với ta, khách khí cái gì? Ngươi đột ngột nói như vậy, ta sẽ không thích ứng được. Ta đến chỗ ngươi là muốn thả lỏng một chút, không cần cả ngày mang cái giá Hoàng Thượng, mong rằng Lân Vương gia coi ta như bằng hữu, như trước đây là tốt rồi.
Hắn cũng có thể hiểu lập trường cùng suy nghĩ của Tiêu Chiến, nhưng với hắn mà nói thật sự không cần.
Tiêu Chiến nhìn hắn, thấy hắn hình như thật sự không có gì thay đổi, liền không khách khí, hỏi.
- Ngươi đêm khuya đến, có việc gấp?
- Cũng không tính là gấp. Ta đến đây một là tới thăm ngươi cùng Lân Vương phi, hai là muốn hỏi ngươi về chuyện liên hôn một chút. Ta vốn đã sớm đến, nhưng nghĩ ngươi cũng không hy vọng người khác biết ước định ngầm của chúng ta, cho nên kéo dài mấy ngày. Sao không thấy Vương phi?
Dược Thiên Phàm cười nói, sau đó nhìn khắp nơi.
- Vương phi của bổn vương vì sao lại phải gặp ngươi? - Tiêu Chiến nhướn mày, lại khôi phục thái độ lúc trước.
(Đề nghị Vương gia đổi câu khác ????)
Dược Thiên Phàm ha ha cười.
- Loại thái độ này của ngươi ta thích ứng hơn.
Tiêu Chiến có chút bất lực, thái độ của mình tốt một chút, người này cư nhiên lại không thích ứng, cũng không biết hoàng tộc Lôi quốc làm sao lại bồi dưỡng ra một tên kỳ quái như vậy.
- Vừa nói đến Vương phi, ngươi liền lập tức trở mặt. Máu ghen quá lớn, cẩn thận làm hắn sợ. - Dược Thiên Phàm thu liễm chút ý cười nói.
- Không cần lo lắng.
Vương phi của y còn lâu mới giống tên dở người này không thích ứng được người khác đối tốt với hắn.
Dược Thiên Phàm cười lắc đầu. Không đợi nói thêm, Vương Nhất Bác liền đẩy cửa đi vào.
Dược Thiên Phàm thấy hắn, lập tức cười nói.
- Còn chưa chúc mừng ngươi có thai, hôm nay đi vội vàng, cũng không mang lễ vật gì, lần tới nhất định bổ sung.
- Ngài quá khách khí. - Vương Nhất Bác cười nói. Trác Hồ theo Vương Nhất Bác vào dâng trà cho ba người, liền lui ra ngoài.
- Không phải khách khí, vốn nên thế. Chuyện Nghiệp quốc sinh sản không dễ cũng không phải bí mật, cho nên dễ dàng hoài thai, vẫn đáng chúc mừng. - Dược Thiên Phàm cười nói.
- Vậy đa tạ Hoàng đế. - Vương Nhất Bác cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.
Dược Thiên Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi cũng đừng khách khí như vậy, ta coi các ngươi như bằng hữu, các ngươi xa lạ với ta như vậy, ta lại thấy phiền lòng.
Vương Nhất Bác cười mà không nói, chỉ nhìn Dược Thiên Phàm trên mặt buồn bực.
- Được rồi, nói chuyện chính đi. Ta đối với hai vị Công chúa cũng không hiểu biết sâu, tuy rằng lấy ai không quan trọng, cũng không ảnh hưởng hứa hẹn trước đó của ta, nhưng thành thân tốt xấu gì cũng là chuyện cả đời, ta không thể không hỏi ý kiến các ngươi.
- Công chúa dù sao cũng là nữ nhi, cho dù là người trong nhà, ta cũng không hỏi nhiều lắm. Đại Công chúa là hoàng nương nuôi dưỡng, Nhị Công chúa là Hoàng Quý phi nuôi nấng. Chỉ xét tướng mạo, tất nhiên đều là không tệ, ngươi đã nói hứa hẹn sẽ không thay đổi, vậy cứ chọn người ngươi thích là được. - Tiêu Chiến nói.
- Mặc dù ta không thể không lấy ai, nhưng vẫn hy vọng chính thê có thể làm mẫu nghi thiên hạ, hiền lành độ lượng. Nếu là người hay ghen, hậu cung sẽ không yên, cũng sẽ hủy ước nguyện muốn cùng Đại Nghiệp giao hảo. Nếu điều đó xảy ra, lúc ấy ta thà không đề cập tới chuyện này.
Dược Thiên Phàm biểu cảm rất thật lòng, không giống quân vương bình thường chuyên lấy ích lợi làm đầu, mà là thật sự muốn cho đi chút tình cảm, để lấy lại hồi báo. Nghĩ cũng phải, nếu cả đời này không gặp được một ai đáng để yêu, như thế không phải quá đáng tiếc sao?
- Không phải là ta có ý khen Hoàng nương dạy dỗ nữ nhi tốt, nhưng so sánh mà nói, đại Công chúa có lòng bao dung. Mà cá tính Nhị Công chúa thì càng giống một mĩ thiếp sẽ tranh sủng tình cảm. Tuy nói nữ tử vô tài thì được đức, nhưng đọc sách sẽ khiến người ta sáng suốt, cũng có lý tính cùng lý giải. Về phần nói nữ tử đọc sách sẽ có dã tâm, theo ta thấy, đó chỉ là cách những kẻ cổ hủ không thể nhìn được chuyện nữ tử xuất chúng hơn nam tử, dùng để che giấu ghen tị trong lòng nói ra thôi. Đương nhiên, đây đều là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*. Ngươi nếu thích kiều mỵ một chút, chọn Nhị Công chúa cũng không sao.
(* ngụ ý là cùng một sự việc nhưng mỗi người có một cách nhìn khác nhau)
Dược Thiên Phàm lắc đầu, cười khổ.
- Lôi quốc chính sự đã đủ khiến ta lao tâm, giờ còn kiếm về một người chỉ biết làm nũng, chẳng phải càng phiền sao? Ta cảm thấy giữa phu thê với nhau, tâm ý tương thông là quan trọng nhất. Như các ngươi vậy, thương lượng mọi việc, có thể tương trợ lẫn nhau rất hay.
Tiêu Chiến nghiêm mặt nhìn hắn.
- Nhất Bác chỉ có một.
Dược Thiên Phàm cười nói.
- Ta biết, cho nên rất hâm mộ ngươi.
Vương Nhất Bác cũng cười cười.
- Mỗi người đều có nhân duyên thích hợp với mình, nếu đã dùng chút tâm tư, sẽ không khác với mong muốn trong lòng. Mặc dù ta không tiếp xúc nhiều với Đại Công chúa, nhưng trước giờ nghe nói nàng xử sự ổn trọng thỏa đáng, cũng có thể phân ưu một phần cho ngươi.
- Ừ. Thật ra ở Hợp Tương cung nghe Hoàng Quý phi nói như vậy, lòng ta đã có chút hướng đến Đại Công chúa. Liên hôn tuy rằng là chuyện hai nước, nhưng giữa phu thê thì là chuyện hai người. Cần phải hỏi ý đại Công chúa một câu. Ta không muốn ép buộc, lỡ đâu nàng đã có người trong lòng, ta cũng không muốn làm kẻ thứ ba, phá hủy nhân duyên tốt của người khác. - Dược Thiên Phàm thật tâm nói.
- Ngươi nói đúng. - Vương Nhất Bác rất đồng ý suy nghĩ của Dược Thiên Phàm.
- Trong cung xảy ra chuyện của Hoàng Quý phi, chuyện liên hôn cũng sẽ không nhanh định như vậy được. Mấy ngày nữa ta tiến cung một chuyến, hỏi ý Hoàng nương cùng Đại Công chúa. Còn phải vẽ lại bức họa của Đại Công chúa giao cho ngươi xem. Nếu Đại Công chúa đồng ý, mà ngươi lại cảm thấy dáng vẻ của nàng hợp ý, đến lúc đó Phụ hoàng hỏi ngươi đề xuất, sẽ thành lương duyên.
Thân là nam tử, y cũng hiểu nam tử khó tránh có chút thiên vị vẻ ngoài, huống gì còn là vua của một nước, hậu cung giai lệ cũng phải yêu thích mỹ mạo mới tốt.
- Vậy làm phiền rồi.
Dược Thiên Phàm cảm thấy cách của Tiêu Chiến rất chu toàn. Cho dù cuối cùng không vừa ý dáng vẻ của Đại Công chúa, cũng chỉ là lén nhìn bức họa, không tổn hại thanh danh Công chúa.
Sự tình sau khi thương định, Dược Thiên Phàm rời đi trước một bước. Tiêu Chiến cũng bắt đầu tính toán chuyện kế tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Trương Bân Bân dọn vào Lân Vương phủ. Viện tử đã thu dọn thỏa đáng, nhưng dược quỹ còn cần mấy ngày mới có thể đưa tới.
La Vân Hi nhìn đồ đạc của Trương Bân Bân, nói Vương Nhất Bác trở về nghỉ ngơi, tự mình giúp đỡ Trương Bân Bân thu dọn. Trương Bân Bân ngơ ngẩn nhìn La Vân Hi, ý cười trên khóe miệng cũng càng rõ ràng.
Như dự liệu của bọn họ, tấu sớ buộc tội mẫu gia Hoàng Quý phi