Từ khi cảm nhận được thai cử động, Tiêu Chiến lại có thêm nhiệm vụ, chính là mỗi ngày đều phải ghé tai vào bụng Vương Nhất Bác nghe động tĩnh. Hài tử của hai người không phải khi nào cũng đều nể mặt y, đa số thời điểm vẫn là im lặng nằm ở trong bụng Vương Nhất Bác.
Trương Bân Bân mỗi ngày đều sẽ tới bắt mạch cho Vương Nhất Bác, mạch vẫn ổn định, không có vấn đề gì.
So với Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nhàn nhã, Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh lại bận tối mắt. Vì điều tra chuyện Tiêu Trạch có đóng quân hay không, Tiêu Hoàng tự mình đưa người chạy tới Hoài Phong. Tiêu Thanh cũng an bài nhân thủ, âm thầm điều tra.
Để Tiêu Hoàng an tâm ra ngoài làm việc, Tiêu Chiến đưa Mộ Thần vào phủ, cũng coi như làm bạn cùng Vương Nhất Bác.
Ngủ trưa thức dậy, Vương Nhất Bác cùng Mộ Thần ngồi ở trong viện tử vẽ tranh, hai người đều vô cùng thích tranh thuỷ mặc, rất hứng thú với phong cách màu sắc khoáng đạt này. Hôm nay vừa dịp cảnh thu, hai người liền cùng vẽ. Vẽ khoảng nửa canh giờ, tiểu thị tiến vào dâng trà, hai người mới dừng lại nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác đi qua xem bức tranh của Mộ Thần, có thể nói là tranh như người, đều lộ ra một cảm giác quạnh quẽ, hạ bút quyết đoán, đường cong đơn giản mà lưu loát, không phiền phức, lại đem cảnh ý phác hoạ vừa đúng. Có câu từ tranh có thể thấy được tâm tình cùng suy nghĩ của một người, Vương Nhất Bác cảm thấy rất có lý, cảnh thu của Mộ Thần mang theo một loại hiu quạnh cô độc, gần như cô đơn thương cảm, nhưng cô đơn cũng có thú vui của cô đơn.
So sánh ra, tranh của Vương Nhất Bác có vẻ ấm áp hơn nhiều. Mọi chi tiết đều ẩn hiện ý thu dạt dào, cảm giác tự tại thích ý thỏa mãn, cũng khắc hoạ thỏa mãn hiện tại của hắn.
- Tranh của ngươi rất đẹp, tặng ta được không? - Vương Nhất Bác cười nói.
Mộ Thần nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi thích sao?
Bức tranh này ngay cả hắn cũng không thích, không phải bởi vì tranh không được như ý, mà vì tranh này phóng thích tình tự (tâm tình của bản thân) rất rõ ràng, khiến hắn sau khi nhìn tranh của mình, đột ngột cảm thấy rất mỏi mệt.
- Ừ, có thể sử dụng một bức tranh để thể hiện một loại tâm tình, nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản. Ngươi có lẽ không thích loại tiêu cực này, nhưng về sau lấy ra xem, cũng có thể thành một loại hồi ức.
Đối với loại sự tình này, Vương Nhất Bác lại thấy rất thản nhiên, nhân sinh không thể lúc nào cũng như ý, cũng sẽ có lúc không như mong muốn.
Mộ Thần mìm cười nhìn hắn.
- Ngươi hiện tại sống quá hạnh phúc, có Vương gia yêu thương, lại có hài tử, cha cũng ở bên cạnh ngươi, cho nên dù có đắng, ngươi ăn cũng thành ngọt.
- So sánh với trước đây, ngươi cũng coi như không tồi. Dịch Vương phủ vẫn tự tại hơn so với Phong Nhã các.
Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm chén trà, gạt bã trà nổi phía trên. Lại nói tiếp.
- Có một số việc có thể từ bỏ thì từ bỏ đi, coi như là vì Tam ca.
- Là tự tại hơn so với trước đây, nhưng loại tự tại này muốn duy trì lại nói dễ hơn làm, hắn là Hoàng tử, nếu ta không cẩn thận, nói không chừng sẽ liên lụy hắn.
Băn khoăn của Mộ Thần không vì biết rõ tâm ý của Tiêu Hoàng mà thả lỏng, tuy là không tốt không xấu, nhưng cũng không thể nói rõ, tóm lại luôn có cảm giác quan tâm.
- Tam ca làm việc từ trước đến nay có chừng mực, ngươi hẳn là nên tín nhiệm hắn một chút.
Vương Nhất Bác có thể hiểu tâm tư của Mộ Thần, muốn từ bỏ tâm tư này có lẽ còn sớm.
- Tín nhiệm là một chuyện, không muốn trở thành phiền toái là một chuyện khác. Có lẽ đợi đến một ngày, khi hắn có thể hoàn toàn làm chủ chuyện của mình, ta mới có thể thôi băn khoăn.
Về phần khi nào, ai cũng không nói được...
- Sẽ đến lúc. - Vương Nhất Bác nói.
Hai người trầm mặc một lát, Mộ Thần cười nói.
- Không nói cái này nữa. Lần trước phủ Vọng Dương Bá ồn ào huyên náo, hiện tại thế nào rồi?
- Ta không hỏi thăm cụ thể, chỉ nghe Trác Hồ nói, đại phu nhân bị phạt quỳ trước phật thanh tu một năm, Vương Ngọc Lan bị trả về Phủ Vọng Dương Bá. Về phần Vương Tố Cẩm, hình như là thật sự bỏ trốn cùng người ta, đến nay tung tích không rõ. Người của phủ Vọng Dương Bá còn đang tìm. - Vương Nhất Bác nói.
Chuyện nhà kia đã không còn liên quan gì đến hắn, nhưng dù sao cũng ở trong kinh thành, có đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu gì cũng sẽ truyền đặc biệt nhanh.
- Nghe ra không tốt rồi, thật không biết ngươi làm thế nào ở lại phủ đó nhiều năm như vậy.
Mộ Thần trước kia tuy rằng sống vất vả, nhưng tốt xấu gì người trong Phong Nhã các cũng không cãi cọ với nhau như vậy, mọi người chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau, cũng không có ai đến mức như vậy.
- Ta cũng không biết. - Vương Nhất Bác bật cười.
- Ta vẫn hiếu kỳ, cha ngươi thiên tư xuất chúng như vậy, sao lại gả cho Vọng Dương Bá?
Đã nhiều ngày Mộ Thần cũng thường xuyên đến viện tử của La Vân Hi, nói chuyện phiếm về một ít thi từ sách sử, cũng vô cùng kính nể với sự bác học của La Vân Hi.
- Ta cũng không rõ. Ta có thời điểm ngẫm lại, may mắn mình không giống Vọng Dương Bá, nếu không cha chắc chắn phải phiền lòng. - Vương Nhất Bác cười nói.
Với tính tình của cha, nếu là nhân phẩm không tốt, nói không chừng cha cũng không nhận hài tử là hắn đây.
- Nói đến... Ta cảm thấy ngươi hình như giống Trương Bân Bân tiền bối hơn, tuy rằng không thể nói rõ cụ thể là chỗ nào, nhưng vẫn cảm thấy giống.
- Ta là đồ đệ người, sư phụ coi như nhìn ta lớn lên, tất nhiên sẽ giống. - Vương Nhất Bác mỉm cười.
- Cũng phải. Có câu 'lớn lên với ai sẽ giống người đó', đặt ở trên người ngươi rất đúng.
- Ừ, cũng may có sư phụ quan tâm. Nếu trong hai đứa này có một đứa có chút thiên phú học y, đừng để y thuật của sư phụ thất truyền, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Hắn cũng không cần hài tử của mình đi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế kia, chỉ hy vọng bọn chúng sống bình an vui vẻ là tốt rồi.
- Nhất định. Từ khi ngươi hoài hài tử Trương Bân Bân tiền bối vẫn luôn chiếu cố ngươi, chờ sinh hạ cũng là ngươi ở bên hài tử, tất nhiên hài tử sẽ có điểm giống ngươi, cũng nhất định có thể kế thừa y thuật của tiền bối. - Mộ Thần cười nói.
- Hy vọng thế.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ về bụng