Bất luận là ghen tức hay là hận, là oán hay là đau khổ, cuộc đời của Tiêu Diễn xem như kết thúc, cho dù còn sống, cũng không có cơ hội làm ra cái gì nữa.
Trở lại vương phủ, Vương Nhất Bác đang ăn điểm tâm. Tiêu Chiến xoa xoa khuôn mặt hồng nhuận của hắn, lại xoa xoa bụng hắn, xem như chào hỏi hắn và bọn nhỏ.
"Tiêu Diễn đã đưa đi?" Vương Nhất Bác hỏi, cảm thấy Tiêu Chiến trở về sớm hớn so với dự đoán của mình.
"Ừ." Tiêu Chiến gật gật đầu, ngồi bên cạnh cùng hắn.
"Hoàng Thượng cũng coi như nhân từ, an bài cho hắn một chỗ yên tĩnh. Nếu là ở cùng những người điên kia, cho dù là người khỏe mạnh cũng phát điên." Làm y giả, Vương Nhất Bác cũng hiểu một người bình thường nếu nhốt cùng kẻ điên, cái loại tuyệt vọng này thật sự sẽ bức điên người. Đây cũng là lý do vì sao trong lãnh cung người điên chiếm đa số, mà những người chưa điên, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Phụ hoàng có lẽ cũng thương hại hắn, dù sao Phụ hoàng chưa bao giờ coi trọng hắn, Dung thị không chỉ có lợi dụng hắn, còn giết mẫu phi hắn. Cho dù hắn có muôn vàn điều không đúng, cũng không có thật sự thương tổn đến người khác, coi như hắn là báo thù cho mẫu phi của mình đi." Tiêu Chiến đoán rằng Hoàng Thượng cũng bởi vì nguyên nhân này, mới không lưu đày. Hơn nữa, mắt thấy sắp đến tết, mọi việc cũng đều phải phán nhẹ hay hoãn lại, tích phúc cho năm mới thì hơn.
"Ừm, như vậy cũng tốt. Dù sao bè phái của Dung thị đã trừ hết, Tiêu Diễn cũng không khơi dậy nổi sóng gió gì, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng." Vương Nhất Bác cười nói. Cuộc sống ngày sau còn không rõ, những thứ khác tất nhiên không quan trọng. Về phần Đại Hoàng tử, bọn họ chưa bao giờ coi trọng hắn, tất nhiên là không đủ gây sợ hãi.
Tiêu Chiến gật gật đầu, thay đổi đề tài, nói: "Mấy ngày nữa Nhị ca sẽ vào kinh, Nhị ca hiếm khi trở về mừng năm mới, chắc hẳn năm nay sẽ càng náo nhiệt."
"Đúng vậy. Hoàng Thượng an bài chỗ ở cho Nhị Hoàng tử chưa?" Vương Nhất Bác hỏi. Tính toán, hắn gả vào Lân Vương phủ cũng tròn một năm, thời gian nhanh chóng trôi qua, thật khiến người cảm thán.
"Còn chưa, phỏng chừng hai ngày nữa sẽ sắp xếp." Việc này hẳn là sẽ không giao cho y.
"Có giao cho ngươi hay không, ngươi cũng có thể chiếu cố một phần, dù sao khi chúng ta đến đất phong của Nhị ca, huynh ấy cũng rất chu đáo." Tuy rằng Tiêu Cảnh là Hoàng tử, nhưng hắn đã rời kinh nhiều năm, lại hiếm khi trở về ngày tết, tất nhiên không thể để hắn cảm thấy xa lạ.
"Ừ, yên tâm. Ta sẽ sai người an bài." Tiêu Chiến cười nói.
Lâm triều ngày kế, Hoàng Thượng giao chuyện tiếp đón Nhị Hoàng tử cùng an bài nơi ở cho Tiêu Thanh.
Ngày 26 tháng chạp, sáu bộ đều phong bút (niêm phong bút, ý chỉ ngừng làm việc), đợi đến 15 tháng giêng sẽ làm việc trở lại. Ngày 28 tháng chạp, đội ngũ của Tiêu Cảnh đến kinh thành, Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng cùng đến cửa thành đón hắn.
Tiêu Cảnh mang theo không nhiều người lắm, một đội ngũ nhỏ không hề nổi bật, nhiều nhất chỉ trở thành thương nhân một vùng mà thôi. Thị vệ đi đầu hiển nhiên nhận ra Tiêu Chiến, nhanh chóng lệnh dừng xe, lập tức xuống ngựa nói với Tiêu Cảnh bên trong xe: "Chủ nhân, Lân Vương điện hạ tới."
Tiêu Cảnh nghe vậy, lập tức xốc màn xe, cười nói: "Thất đệ. Tam đệ cũng đến." Thị vệ kia chưa gặp Tiêu Hoàng, không thông báo cũng là tất nhiên.
"Nhị ca." Hai người đi qua.
"Trời lạnh thế này, đợi đã lâu chưa?" Tiêu Cảnh có chút băn khoăn, "Mau lên đây làm ấm."
Hai người cũng không thấy ngại, lên xe ngựa. Thân là võ tướng, hai người bọn họ kỳ thật cũng không sợ lạnh, chỉ là hảo ý của Nhị ca, lại đã lâu không gặp, tất nhiên phải hàn huyên một phen.
Thị vệ dẫn đầu đưa đoàn người đi theo hộ vệ của Tiêu Hoàng đến trước dịch quán đã sắp xếp trước, ba người bọn họ thì ôn chuyện trên xe ngựa đang chạy vững vàng.
"Lục đệ đâu?" Theo lý thuyết hai người này đều đến đây, lão Lục cũng chắc chắn sẽ theo tới, nhưng không thấy người, liền hỏi một câu.
Tiêu Hoàng bất đắc dĩ cười nói: "Lão Lục đang cùng Phụ hoàng đấu khí, còn thỉnh Phụ hoàng hạ chỉ phân chia đất phong, giống huynh chuyển đến đất phong."
"Sao lại vậy?" Tiêu Cảnh khó hiểu vấn đề. Hắn biết Phụ hoàng bọn họ đối với Tiêu Thanh là tốt nhất, sao lại có thể khiến Tiêu Thanh tức giận đến vậy?
"Hắn coi trọng một Khanh tử, Phụ hoàng không đồng ý." Tiêu Hoàng đơn giản nói: "Cho nên hắn một mạch không màng chính sự, chờ Phụ hoàng hạ chỉ cho hắn rời kinh. Việc đón huynh này tuy là việc nhà, nhưng có thể tính là chính sự, cho nên hắn không đến cùng."
"Vị Khanh tử kia là ai?" Tiêu Cảnh lại hỏi.
"Là biểu ca của Nhất Bác, hài tử bên họ cha hắn, hiện đã vào hộ tịch." Tiêu Chiến nói. Về chuyện nuôi ảnh vệ vốn là nuôi ngầm, hiện tại Tiểu Ảnh đã có thân phận chính thức, chuyện ảnh vệ kia không cần nhắc lại. Hơn nữa đối với Tiêu Cảnh mà nói, cũng là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện thì tốt hơn.
"Lão Lục đây là không phải Khanh tử kia thì không cưới?" Hắn không ngờ loại sự tình này lại sẽ xảy ra trên người Tiêu Thanh.
"Vâng." Tiêu Hoàng gật gật đầu, "Cũng chỉ có mình hắn, nếu đổi lại người khác, Phụ hoàng chắc chắn sẽ giận dữ."
"Phụ hoàng kỳ vọng rất cao với lão Lục, phỏng chừng hy vọng hắn lấy nữ tử nhiều hơn. Chiến đệ đã cưới Khanh tử, còn lại đệ cùng lão Lục còn chưa có chính phi, Phụ hoàng mưu tính kỹ cũng là đương nhiên." Tiêu Cảnh dừng một chút, tiếp tục nói: "Các phi tần của Hoàng Thượng toàn nữ tử là quy củ lão tổ tông định ra, tuy nói chính cung Hoàng hậu thì không sao, nhưng nữ tử vẫn tốt hơn Khanh tử. Nếu Hoàng đệ cưới Khanh tử, vậy ánh mắt mọi người đều sẽ dừng lại trên người đệ, chọn chính phi của đệ cũng sẽ trở thành trọng điểm nghị luận trong triều đình."
"Ta......" Tiêu Hoàng khẽ thở dài một cái, "Ta sợ là cũng không thể thỏa nguyện Phụ hoàng......"
Tiêu Cảnh bất ngờ nhìn hắn, "Đệ......"
Tiêu Hoàng bất đắc dĩ cười cười, "Người ta thích cũng không phải nữ tử."
Tiêu Cảnh hết nói nổi sau một lúc lâu, mới thở dài: "Thật sự là hết cách với hai đệ. Được rồi, việc này các đệ cao hứng là quan trọng nhất, có cái gì cần giúp, cứ việc nói với ta, vi huynh sẽ hết sức lo liệu."
"Vâng, vậy tạ ơn Nhị ca trước." Tiêu Hoàng gật gật đầu, có nhiều người hỗ trợ luôn luôn tốt.
"Đệ khanh gần đây thế nào rồi?" Tiêu Cảnh biết chuyện của họ hắn cũng không nên quản nhiều, liền chuyển đề tài.
"Vâng, vẫn khỏe." Tiêu Chiến cười nói, "Đã tám tháng, là hoài song thai, lúc nào cũng có thể sinh non, phải để tâm chút."
"Cư nhiên là song thai, thật sự chúc mừng đệ. Nói đến cũng rất nhanh, đệ sắp phải làm cha rồi." Tiêu Cảnh cười nói.
Nghĩ đến hài tử tùy thời có thể ra đời của mình, Tiêu Chiến cũng không nhịn được cảm thấy tâm tình sung sướng, "Vốn Nhất Bác cũng muốn theo tới, bất quá ngày gần đây nhiệt độ trong kinh giảm rất nhiều, ta liền để hắn ở phủ đợi."
"Nên thế, ta cũng không phải người ngoài, chiếu cố đệ khanh vẫn quan trọng hơn.