“Tiểu Sơn, buổi sáng tốt lành!”
Tiền Oánh Oánh mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn ở hàng rào đối diện, bèn mỉm cười chào cậu một tiếng.
Triệu Tiểu Sơn vội gật đầu.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, những lá rau xanh trong vườn được phủ một lớp sương, vừa khẽ chạm vào, hạt sương sẽ ngưng tụ lại rồi nhỏ giọ từ đầu lá.
Tiền Oánh Oánh xách giỏ, ngồi xuống cạnh luống đất để hái rau.
Em họ luôn bám lấy Tiền Oánh Oánh, cô vừa rời giường, cậu đã lẽo đẽo đi sau, theo cô tắm rửa, đi theo cô vào vườn, theo cô hái rau. Có điều cậu nhóc vốn ham chơi, hái được một lát liền cảm thấy nhàm chán.
Nhìn sang hàng rào đối diện, Triệu Tiểu Sơn đang cho gà ăn, cậu nghịch ngợm nhặt viên đá ném vào bầy gà, nhất thời, gà bay chó sủa.
Tiền Oánh Oánh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu, thấy cậu cầm viên đá định ném Triệu Tiểu Sơn, mặt cô lập tức sa sầm.
“Em lại làm gì vậy?!”
Tiểu Bân tỏ ra nghiêm túc trả lời: “Em chơi cùng Triệu Tiểu Sơn mà.”
Tiền Oánh Oánh đi qua, giật lấy viên đá trong tay cậu. Cô véo gương mặt bánh bao của cậu, đang định nói chuyện, di động trong túi vang lên, là dãy số lạ.
Cô trừng mắt mắt em họ: “Cấm em bắt nạt Tiểu Sơn, em còn tiếp tục chị sẽ không để ý em nữa.”
Dứt lời, cô bấm nhận cuộc gọi, ra chỗ khác nghe điện thoại.
“Oánh Oánh, có phải em chặn số anh không?” Giọng nam đầu dây bên kia ẩn chứa tức giận.
Vừa nghe giọng nói quen thuộc, tâm trạng Tiền Oánh Oánh cũng đi xuống: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải liên lạc, chặn hay không chặn có gì khác nhau?”
“Ai cho phép em đơn phương kết thúc tình cảm của chúng ta? Chúng ta cần nói chuyện.”
“Không có gì để nói.” Tiền Oánh Oánh thực sự muốn cúp máy.
“Tiền Oánh Oánh!” Người đàn ông cao giọng, “Em đừng vô lý như thế.”
“Trương Hạo, tôi nói cho anh biết, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chịu khổ, ba mẹ tôi rất yêu thương tôi, ở nhà chưa từng bắt tôi làm gì. Vì sao khi quen anh tôi phải làm bảo mẫu, làm máy rút tiền của anh? Anh là cậu ấm được nuông chiều, nhưng tôi không sinh ra để làm tôi tớ của anh.”
Dứt lời, Tiền Oánh Oánh dập máy.
Em họ đứng trước mặt Tiền Oánh Oánh , tỏ mò hỏi: “Chị ơi, anh rể gọi tới ạ?”
Tiền Oánh Oánh nhíu mày: “Anh ta không phải anh rể.”
***
Triệu Tiểu Sơn nhìn người gần đó không dời mắt, cậu chưa bao giờ thấy cô tỏ ra bất đắc dĩ, thiếu kiên nhẫn, ấm ức, tức giận như vậy.
Cậu không nghe cô rõ cô đang nói cái gì nhưng cậu biết cô không vui.
Cậu cấp tốc xoay người chạy về nhà, sốt ruột khoa tay múa chân với mẹ.
“Con gái thích gì? Thấy cái gì sẽ vui vẻ?” Mẹ cậu hơi suy ngẫm, “Chắc là tiền, ai cũng thích tiền, ai thấy cũng sẽ vui vẻ.”
Nói xong, mẹ Triệu Tiểu Sơn nghi hoặc hỏi cậu: “Con chuyện này làm gì?”
Triệu Tiểu Sơn không đáp lời mẹ mà bước nhanh về phòng.
Cậu cẩn thận lấy chiếc hộp cạnh gối, dùng chìa khóa mở ra.
Cậu nhấc tấm ngăn ra, bên trong là mấy xấp tiền ngay ngắn.
Từ khi hiểu chuyện cậu đã bắt đầu tiết kiệm tiền, cậu không giống những đứa trẻ trẻ khác, cầm lì xì hay tiền tiêu vặt mẹ cho mua đồ chơi và quà vặt. Tiền cậu nhận được sẽ tiết kiệm.
Dành dụm gần mười năm cũng được mấy ngàn tệ.
Cậu lấy xấp tiền ra, dùng giấy màu gói lại cẩn thận.
***
“Tiểu Sơn, đây là cái gì?”
Tiền Oánh Oánh nhận món quà đóng gói đẹp đẽ, hơi nghi hoặc hỏi.
Triệu Tiểu Sơn đứng ở hàng rào đối diện, nhìn cô chăm chú, dáng vẻ khẩn trương do dự, khiến em họ đứng cạnh cô tức giận: “Triệu Tiểu Sơn! Anh đừng có nhìn lén chị