Bạch Vũ Kiệt thấy cô mãi không chịu đi, anh biết cô lo cho mình, anh cũng sẽ không sảy ra chuyện gì để cô phải lo.
" Ngoan ra xe đợi anh " tay anh xoa đầu cô.
Tịch Dao đành nghe theo anh cùng hai người Hắc Tam ra xe.
Mộ Quân Phong nhìn hai người thân mật trước mặt hắn thì có chút chạnh lòng nhưng vẫn giữ vẻ bình tỉnh.
" Cậu muốn nhắm vào tôi thì cứ việc, đừng làm hại đến cô ấy " anh lạnh giọng nói
" Tôi sẽ không làm hại Tịch Dao vì tôi cũng thích cô ấy " hắn nhìn anh nói.
" Tôi mong cậu bỏ ý định đó đi, cô ấy là vợ của tôi và tôi sẽ không để ai cướp mất " anh nghe đến hắn thích cô thì mặt đen lại giọng càng lạnh hơn
" Tôi sẽ lấy đi tất cả của cậu cũng như cậu đã làm hại ba mẹ tôi " tay hắn nắm chặt, ánh mắt hận thù nhìn anh.
" Tôi nói lại một lần nữa chuyện đó không phải tôi làm, tôi sẽ cho người điều tra lại còn cậu đụng đến vợ tôi một lần nữa thì tôi không nể tình đâu " anh nói xong thì bỏ đi
Mộ Quân Phong từng chơi thân với anh nên hắn biết anh là người như thế nào? Tính cách ra sao? Nhưng vì có khuất mắt nên hắn và anh không còn là bạn nữa.
Trên xe anh ôm cô thật chặt như sợ buông ra cô sẽ chạy mất, có trời mới biết khi biết tin cô bị đưa về Mộ Phong anh sốt ruột cỡ nào, chỉ muốn về thật nhanh chạy về.
" Bảo bối sau này anh đi đâu sẽ mang em theo, thật sự anh sắp bệnh tim vì em rồi " anh hôn lên trán cô nhẹ giọng nói.
" Em xin lỗi vì làm anh lo lắng " cô dụi dụi đầu vào ngực anh.
" Được rồi không sao là tốt "
Hắc Tam và Hắc Tứ nghe những lời mật ngọt của anh dành cho cô thì nổi hết cả da gà, bọn họ không tin rằng một người không sợ trời không sợ đất như anh bây giờ chỉ sợ một điều là mất đi Triệu Tịch Dao cô.
Xe đến Bạch Vu anh nắm tay cô đi thẳng lên phòng, giúp cô tắm rồi cùng nhau ăn cơm.
Từ ngày có cô anh rất thích ăn cơm chung vì có cảm giác như một gia đình vậy.
" Em tính nấu rất nhiều món đễ chờ anh