Bạch Vũ Kiệt tin vào tình bạn mười mấy năm và anh cũng tin vào kĩ năng bắn của hắn, Mộ Quân Phong sẽ không để anh phải bị thương và anh cũng không bao giờ cho phép mình chết.
" Tốt tốt " súng ông ta nhấm về phía anh
" Đừng, Kiệt em xin anh " cô lắc đầu nhìn anh.
Tịch Dao cố vùng vẫy để thoát ra khỏi tay A Ti nhưng sức lực cô cũng có giới hạn không thể làm lại sức mạnh của hắn ta được, cô trơ mắt nhìn Lương Khải chĩa súng về phía anh mà anh vẫn điềm tỉnh đứng đó không chút phản kháng.
* Đoàng *
Viên đạn bay về phía anh và kèm theo tiếng hét của cô, Vũ Kiệt nhanh chóng né đi thân thủ anh tốt như vậy tránh được cũng là chuyện bình thường.
* Đoàng đoàng *
Hai phát súng phát ra cùng lúc, một tiếng súng là anh ngấm thẳng vào A Ti để bắn, viên đạn găm ngay giữa trán của hắn ta chết ngay tại chỗ, còn lại là Mộ Quân Phong bắn ngay tay của Lương Khải khiến súng ông ta rơi xuống đất và tay cũng bị thương.
Hành động của hai người nhanh đến nổi làm cho Lương Khải chưa kịp phòng bị gì.
Tịch Dao nhân cơ hội đó chạy đến ôm anh, cô cứ nghĩ anh sẽ bị thương.
Vũ Kiệt cởi trói cho cô, tay anh lau đi nước mắt còn động trên mi.
" Không sao rồi, đừng sợ bà xã " anh nhẹ giọng nói.
Cô gật đầu, ôm anh toàn thân run rẫy, cô rất sợ khi nhìn thấy anh liều mạng mình để bảo vệ cô như vậy, nếu như anh có chuyện gì thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
" Gϊếŧ hết cho tôi " anh ra lệnh cho thuộc hạ mình.
Lúc này ở đây vô cùng hoảng loạn, anh ôm cô lùi về phía sau tránh để bị thương, mấy chốc những tên thuộc hạ còn lại của ông ta cũng bị gϊếŧ hết, chỉ còn một mình Lương Khải còn sống.
Ông ta nhìn cảnh hổn chiến vừa xảy ra thì cũng đủ hiểu số phận của mình.
Lương Khải được Mạc Phi và Mạc Long giữ lại, ông ta không còn khả năng phản kháng nữa, khí chất hùng hồn khi nãy cũng nhanh biến mất.
Trời đã định sẵn ông ta mãi mãi là kẻ thua cuộc.
" Muốn chém hay gϊếŧ tùy các người " Lương Khải nói xong thì nhấm mắt chờ sẵn kết cục.
" Chỗ này tôi giao cho cậu "