Biên tập: Nguyệt Mẫn
======
Tạ Văn Hiên nhìn Thẩm An Đồ dọn chén đũa ra trước mặt mình, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hôm nay lúc Tạ Đạc gọi điện thoại nói cậu đưa album ảnh cho Thẩm An Đồ, Tạ Văn Hiên cực kỳ không muốn, có một ám ảnh với Thẩm An Đồ này.
Khoảng chừng hai năm về trước, sau một trận ăn chơi Tạ Văn Hiên và đám bạn đi ra từ một club cao cấp để chuẩn bị lái xe về nhà, cậu ta đậu xe hơi xa nên phải đi một đoạn mới tới được.
Con đường đấy không phải là hẻm nhỏ, chỉ là hơi vắng vẻ, Tạ Văn Hiên đi chưa được mấy bước đã thấy vài tên to con chặn một người đàn ông cỡ trung niên ốm o gầy gò rồi uy hiếp cái gì đó.
Tạ Văn Hiên thấy người trung niên đó có phần quen mắt, chợt cậu ta nhớ đến người trong toàn thị chính kia.
Lúc ấy Tạ Văn Hiên nghĩ trong đầu, thời đại nào rồi ở đâu cũng có camera, sao chơi cả bè cả lũ thế?
Sau lưng Tạ Văn Hiên còn có Tạ gia, bản thân cậu cũng không sợ phiền phức gì, nhưng cậu cũng không muốn xen vào việc của người khác. Cậu ta thoái mái ung dung đi ngang xem trò vui, lúc ngang qua qua cột điện, khóe mắt nhìn thấy một chấm lửa đỏ, có ai đang đứng trong góc tối hút thuốc.
Phía sau cột điện vừa khéo là vị trí đèn đường không chiếu tới, đồng thời cũng là góc chết của camera.
Tạ Văn Hiên nghĩ bụng nơi này đúng là một vị trí tốt, cậu ta theo bản năng nhìn chăm chú mấy giây, đột nhiên nhận ra kẻ đứng hút thuốc không ai khác chính là Thẩm An Đồ tiếng lăm lẫy lừng trong giới.
Thẩm An Đồ tựa người vào cột điện, tay kẹp điếu thuốc, tóc vuốt ngược, âu phục giày da, thanh lịch và trang nhã không sai sánh được, người đó nhìn Tạ Văn Hiên giống như nhìn một con kiến.
Tạ Văn Hiên nổi da gà, không đoái hoài tới hình tượng mà nhấc chân chạy mất. Hôm sau cậu ta xin công ty cho nghỉ, trốn ra nước ngoài nửa tháng.
Cho nên Tạ Văn Hiên đòi sống đòi chết không chịu tới gặp Thẩm An Đồ, nhưng Tạ Đạc đã tóm được gáy cậu ta.
Tạ Văn Hiên theo đuổi một ngôi sao nữ nổi tiếng mấy năm nay, kể từ kh icofn đang đi học, cho đến khi cậu tiếp quản công ty giải trí Bắc Thần dưới quyền Thụy Càn, vẫn không hề dừng lại
Đột nhiên sáng hôm nay Tạ Đạc gọi điện thoại cho cậu, nói muốn cậu giúp một chuyện, chỉ cần Tạ Văn Hiên làm tốt sẽ đồng ý kéo idol kia sang Bắc Thần.
Tạ Văn Hiên ngửi được mùi âm mưu: "Vậy muốn em làm gì?"
Tạ Đạc: "Rất đơn giản, đến biệt thự của anh đưa album ảnh cho một người rồi trò chuyện với cậu ấy đôi ba câu, không phải em giỏi giao thiệp nhất sao?"
Tạ Văn Hiên cười haha: "Thôi khỏi khen đi, anh cứ việc nói thẳng."
Vì vậy Tạ Đạc nói thẳng: "Anh biết em rất giỏi đóng kịch, em đi nhìn người giúp anh."
Tạ Văn Hiên: ". . . Được rồi, ai?
"Thẩm Lẫm."
Tạ Văn Hiên còn tưởng mình nghe lầm: "Anh nói ai? !"
Chất giọng trầm thấp của Tạ Đạc truyền qua đầu giây bên kia: "Thẩm Lẫm, nhưng bây giờ cậu ấy tên Thẩm An Đồ, là người yêu của anh, nhớ kỹ đấy."
Tạ Văn Hiên day day trán.
Thẩm An Đồ nấu ba món ăn một món canh, chay mặn phối hợp, màu sắc hay hương vị gì cũng đều đủ cả, nhìn thôi cũng khiến cho người ta muốn ăn ngay.
"Trưa nay anh có nhờ dì Triệu chuẩn bị đồ nấu ăn cho hai người, chiều nay lúc em tới anh còn lo ba người không đủ, may mà tối nay Tạ Đạc không về." Thẩm An Đồ còn quan tâm múc một chén canh bí ngô hầm với sườn, còn gắp thêm vài miếng thịt kho tàu cho cậu.
Ngay từ món ăn đầu tiên Tạ Văn Hiên đã không thể dừng đũa được, vừa ăn vừa khen tài nấu ăn của Thẩm An Đồ tốt quá
Thẩm An Đồ cảm thấy rất hài lòng: "Anh của em khi ăn cơm không nói cũng không biểu cảm gì, anh còn tưởng nấu khó ăn lắm. Lần sau Tiểu Hiên đến đây thường xuyên nhé."
"Dạ dạ." Lòng Tạ Văn Hiên rối như tơ vò, cậu ta đã quan sát Thẩm An Đồ rất lâu nhưng không hề nhìn ra một manh mối nào, biểu hiện của Thẩm An Đồ rất tự nhiên.
Tạ Văn Hiên trộm nhìn Thẩm An Đồ, đôi mắt nhìn khuôn mặt rồi đến mái tóc ngắn mềm mại của cậu, trượt xuống bộ đồ len mặc trong nhà, rồi đến những món ăn ngon mà cậu đích thân làm ra.
Đây và Thẩm Lẫm hô mưa gọi gió trên thương trường là hai người hoàn toàn khác, thậm chí Tạ Văn Hiên còn hoài nghi rằng Tạ Đạc