Biên tập: Red Tea || Chỉnh sửa: June
27. Lời nói dối của anh có thể duy trì đến khi nào đây?
Một bữa cơm cứ như vậy kết thúc trong sự lúng túng.
Tạ Đạc theo bố mẹ ra tiễn ba người nhà họ Sùng lên xe, vừa mới quay đầu đã bị Tạ Trường Thanh gọi vào phòng sách.
Câu đầu tiên Tạ Trường Thanh nói là: "Cha nghe nói con bao nuôi người khác ở bên ngoài, có phải không?"
Tạ Đạc ngồi đối diện Tạ Trường Thanh, nghe lời ông nói song biểu cảm không mảy may thay đổi. Trên danh nghĩa tuy Tạ Trường Thanh đã về hưu nhưng trong công ty chắc chắn vẫn còn tai mắt. Lúc Tạ Đạc cho phép Thẩm An Đồ tự do ra vào công ty thì anh đã biết sẽ có một ngày như vậy. Hơn nữa cả quầy lễ tân tầng dưới cũng biết Trần Húc thường xuyên mua đồ ăn trưa cho hai người, không lý nào Tạ Trường Thanh lại không biết được điều đó.
Vì thế Tạ Đạc thẳng thắn thừa nhận: "Vâng."
"Nếu là con gái gia đình đàng hoàng con cần gì phải che giấu như thế." Tuy khóe mắt Tạ Trường Thanh hằn lên nếp nhăn sâu nhưng ánh mắt ông vẫn rõ ràng như xưa, giọng nói hùng hồn oai phong, tràn đầy khí thế của bậc gia chủ gia tộc lớn: "Nói cha nghe, người đó là ai?"
Tạ Đạc không vội mở miệng ngay lập tức, dù là nói thật hay nói dối anh cũng băn khoăn vô cùng. Trước tiên chưa kể đến việc Tạ Trường Thanh có thể chấp nhận đồng tính hay không, cho dù Thẩm An Đồ có là con gái, nhưng chỉ cần một cái họ "Thẩm" thôi cũng đủ để cuộc đối thoại này kết thúc bằng tiếng la mắng của ông Tạ.
Thực ra Tạ Đạc không sợ Tạ Trường Thanh và Lý Vi phản đối, anh chỉ sợ Thẩm An Đồ phải chịu tủi nhục.
Tiếng tăm của Thẩm An Đồ trong quá khứ vô cùng kém. Lúc đó ngay cả một ngón tay anh cũng không với tới, muốn bảo vệ cậu lại không có cách nào bảo vệ. Nhưng bây giờ người thương đã yên ổn nép trong vòng tay mình, Tạ Đạc sẽ không để cậu phải chịu bất kỳ lời chê bai nào, kể cả đó là lời chỉ trích xuất phát từ phía bố mẹ anh.
Trong phút chốc Tạ Đạc nảy lên một suy nghĩ điên cuồng.
Tranh thủ lúc này vẫn còn ít người biết đến việc anh chiếm giữ Thẩm An Đồ, anh nên cắt đứt hết mối liên hệ giữa cậu với thế giới bên ngoài, biến cậu thành con mèo bị rút móng vuốt hoặc con chim hoàng yến gãy cánh bị vây nhốt trong lồng.
Anh không quan tâm Thẩm An Đồ mất trí nhớ thật hay giả, cũng mặc kệ những câu dỗ ngon dỗ ngọt cậu trao cho anh xuất phát từ lòng chân thành hay là giả vờ. Nhốt cậu lại là xong, và chỉ anh mới là người được quyền nắm giữ chiếc chìa khóa ấy.
Và cứ vậy ngày nào Thẩm An Đồ cũng ở nhà một mình, trong đầu chỉ toàn là Tạ Đạc, nghĩ đến khi nào thì anh mới về nhà, sẽ nấu anh ăn cái gì đây, làm sao mới khiến anh vui vẻ... Nếu không ăn thua thì nghĩ đến việc bị ép khô Tạ Đạc đến chết cũng được.
Cứ như vậy, Tạ Đạc không cần phải lúc nào cũng sống trong lo âu và hoài nghi, lo lắng rằng nụ hôn của Thẩm An Đồ là gì, thích anh cũng là giả, hay lo lắng cậu sẽ nhớ ra quá khứ rồi chán ghét và phản kháng anh.
Đây không phải là lần đầu tiên suy nghĩ này xuất hiện. Bất cứ khi nào Tạ Đạc quan sát Thẩm An Đồ qua camera, suy nghĩ đó lại thỉnh thoảng nảy lên, nhiều đến mức khiến thái dương anh đau âm ỉ.
Nhưng khi Thẩm An Đồ đứng trước mặt anh rõ rành rành sau đó mỉm cười làm nũng với anh, Tạ Đạc lại cảm thấy chưa thỏa mãn.
Sự ngọt ngào của thứ tình cảm giả dối này quá đỗi ngắn ngủi, niềm vui sướng qua đi chỉ còn lại đau đớn. Nhưng thứ anh muốn chính là viên kẹo ngọt thật sự, đặc biệt phải có siro bên trong.
Tạ Đạc không biết phải làm thế nào để Thẩm An Đồ thật lòng yêu mình nhưng tư vị cầm tù chắc chắn sẽ khiến cậu khó chịu. Vì vậy anh quyết định giữ lại móng vuốt mèo và đôi cánh chim hoàng yến, nhốt chúng vào chiếc lồng với cánh cửa không khóa. Anh muốn ám chỉ rằng, em có thể ra ngoài chơi nhưng đừng chạy xa quá, nhớ về nhà nghe em.
Thấy Tạ Đạc từ nãy đến giờ không nói câu nào, Tạ Trường Thanh nhíu mày: "Vậy cha sẽ hỏi câu khác, con biết lý do vì sao hôm nay cha gọi con đến ăn cơm không?"
Tạ Đạc hoàn hồn trở lại. Anh ngước mắt nhìn cha mình đang ngồi đối diện: "Con biết chứ, cha và mẹ rất hài lòng với Sùng Thi Duệ, hy vọng con có thể cưới cô ấy làm vợ. Vì 6 tháng trước con đã từ chối một lần nên bây giờ cha mẹ mời họ tới nhà. Ngoài việc muốn tác hợp cho bọn con, cha mẹ còn cố ý nhắc nhở con rằng Sùng Thi Duệ là nàng dâu lý tưởng của cha mẹ. Hình ảnh và tính cách tốt, trình độ học vấn cao, quan trọng nhất gia thế giàu có, con chỉ có thể rước người như vậy về nhà."
"Con biết là tốt." Tạ Trường Thanh vẫn luôn cảm thấy rất hài lòng với đứa con trai này: "Con có thể không lấy Sùng Thi Duệ nhưng chuyện bên ngoài con nên giải quyết cho sạch sẽ."
Tạ Đạc mỉm cười: "Con chỉ sợ mình xử lý không được sạch sẽ thôi."
Tạ Trường Thanh cau mày: "Ý của con là gì?"
Tạ Đạc cúi đầu sờ lấy xương ngón tay trái, cảm giác đau đớn do vết cắn tối hôm qua lúc Thẩm An Đồ khóc lóc để lại vẫn còn ê ẩm: "Chắc cha xem tin tức rồi nhỉ, Thẩm Lẫm mất tích hơn hai tháng cha biết không?"
Tạ Trường Thanh bỗng cảm thấy có chuyện không ổn: "Cho nên?"
Tạ Đạc nhướng mày, trong đôi mắt đen láy hiện lên ý tứ sâu xa: "Người đang ở chỗ con."
Tạ Trường Thanh lập tức hiểu được ý của Tạ Đạc nhưng điều này quá mức nực cười. Ông chống tay lên bàn nghiêng người ra trước, giọng nói ngạc nhiên không thôi: "Con