Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: Quần không chun┃Đọc kiểm: June
Kể từ khi xảy ra chuyện có xe bám theo mấy đêm trước, Thẩm An Đồ và Tạ Đạc càng cẩn thận hơn lúc gặp nhau.
Bình thường cậu sẽ tìm quán bar để thay quần áo khác trước tiên, sau đó đổi sang một chiếc xe khác để rời đi và rồi mới chạy tới biệt thự của Tạ Đạc, sáng sớm hôm sau đã phải rời đi, toàn bộ quá trình cực kỳ giống như yêu đương vụng trộm.
Tạ Đạc nhiều lần nói muốn giảm bớt tần suất gặp mặt của bọn họ nhưng Thẩm An Đồ nhất định không chịu.
Chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam được phát sóng, độ nổi tiếng trên mạng bất ngờ nhảy vọt lên vị trí thứ nhất, có một số fan cuồng vì tiếp ứng cho thần tượng mà đã thuê lại màn hình LED quảng trường thương mại Cẩm Thịnh ở trung tâm thành phố để tuyên truyền.
Khi đó, Thẩm An Đồ đang ngồi ở trên xe để đi đến một buổi đấu giá từ thiện, đúng lúc đi ngang qua bắt gặp một màn như vậy, cậu bắt đầu mơ tưởng viển vông.
Chờ đến ngày cậu và Tạ Đạc kết hôn, cậu muốn bao tất cả màn hình LED ở khu vực xịn sò nhất trong trung tâm thương mại thành phố X vào đúng khung giờ vàng, tất cả đều sẽ hiện một hàng chữ ——
Cung chúc chồng chồng Thẩm An Đồ và Tạ Đạc tân hôn hạnh phúc!
Hoặc là khiêm tốn lại một chút cũng được ——
Thẩm An Đồ (trái tim) Tạ Đạc ~
Chiếc xe đã tới chỗ cần đến rất nhanh, Thẩm An Đồ xuống xe.
Hôm nay cậu mặc một bộ tây trang màu đen, kiểu dáng nhìn qua thì thấy rất bình thường, nhưng khi nó ở dưới ánh đèn sẽ phản chiếu tạo ra đường vân sang trọng.
Ngoài ra, cậu cũng nhuộm và uốn tóc thành những lọn màu nâu hạt dẻ hơi xoăn, còn đeo bông tai, nhìn giống như ngôi sao bước trên thảm đỏ, vừa ra sân liền thu hút không ít ánh nhìn.
Tối nay, Thẩm An Đồ đi một mình, không có người bên cạnh để nói chuyện khiến cậu hơi không quen cho lắm.
Cũng may là sau khi cậu ngồi xuống chỗ ngồi liền có người tới bắt chuyện.
"Chủ tịch Thẩm, cậu cũng tới tham gia buổi đấu giá à?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc Lý." Thẩm An Đồ không nhớ rõ tên của người đàn ông trung niên đang nói chuyện với mình, chỉ nhớ mang máng là ông ta họ Lý.
"Ôi thật hiếm thấy đó, chủ tịch Thẩm, vậy mà tối nay cậu tới có một mình sao? Sao không dẫn theo bạn gái tới đây?" Lý Thiêm nhìn Thẩm An Đồ đầy ẩn ý.
Thẩm An Đồ cười nói: "Đúng vậy, người nhà có việc tới không được."
Lý Thiêm nghi hoặc: "Người nhà là vị nào? Tôi nhớ là cậu và tổng giám đốc Ngu à?"
Thẩm An Đồ khoát tay: "Dĩ nhiên không phải cô ấy, là người mới."
Lý Thiêm lộ vẻ khâm phục, vừa định nói chuyện bỗng nhiên có người đứng bên cạnh ông ta.
"Làm phiền cho qua một chút."
Thẩm An Đồ và Lý Thiêm đồng thời ngẩng lên.
Dáng người cao lớn thẳng tắp, đầu tóc được cẩn thận chải chuốt tỉ mỉ, ngũ quan đoan chính anh tuấn, trên tay còn cầm cái gậy ba toong.
Tạ Đạc tỏ vẻ trịch thượng nhìn bọn họ, anh đưa tay chỉ chỗ ngồi ở bên trong: "Tôi muốn đi vào."
Rõ ràng có thể dễ dàng đi vào bên trong từ hướng bên kia nhưng anh lại vẫn cứ muốn đi ngang qua chỗ Thẩm An Đồ.
Thẩm An Đồ đứng lên để Tạ Đạc đi vào trong, đồng thời cười nói với tổng giám đốc Lý: "Ông xem, người mới tới rồi."
Lý Thiêm sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Ông ta nhanh chóng đứng lên nhường đường, nghĩ thầm quan hệ giữa hai người này khác nhiều quá, Thẩm An Đồ lại dám nói Tạ Đạc là "người mới" trước mặt mọi người.
Mặt Tạ Đạc không hề thay đổi mà liếc nhìn Thẩm An Đồ, cũng không hề nhìn Lý Thiêm.
Anh chống gậy batoong bước chầm chậm vào phía trong, dáng vẻ dường như rất bất mãn.
Lý Thiêm nhìn thấy Tạ Đạc ngồi cách bọn họ bốn năm chỗ, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ông ta nhỏ giọng thử dò xét Thẩm An Đồ: "Hình như tổng giám đốc Tạ không vui lắm..."
Thẩm An Đồ cười nhạo một tiếng: "Để ý anh ấy có vui hay không làm gì."
Giọng Thẩm An Đồ không nhỏ, cũng không biết Tạ Đạc có nghe thấy hay không.
Lý Thiêm không kiềm được mà nghiêng đầu nhìn lướt qua Tạ Đạc, thấy anh vẫn nhìn thẳng về phía trước như như không nghe thấy gì, lúc này mới tiếp tục nói với Thẩm An Đồ: "Đúng rồi, chủ tịch Thẩm đã nghe nói chưa, Tạ Đạc muốn kết hôn với con gái nhà họ Sùng.
Bọn họ bắt tay nhau trên thương trường và chính trường, sự phát triển trong tương lai không thể lường trước được."
"Ha! Nói cho cùng ai mà không có vợ, ông đây đã đính hôn rồi, năm sau là có thể kết hôn!" Giọng của Thẩm An Đồ rất lớn, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn sang.
Lý Thiêm cảm thấy có gì đó không đúng, trọng điểm trong lời nói vừa rồi là kết hôn sao? Nhưng rất nhanh sau đó trong lòng ông ta đã được một ý nghĩ khác đã lấp đầy — hai người này không hổ là đối thủ một mất một còn, đến chuyện kết hôn mà cũng đua với nhau.
"Thẩm Lẫm thật đúng là người không biết xấu hổ." Ngồi bên Tạ Đạc là người phụ trách tập đoàn Mẫn Giai – Tiết Thường, tập đoàn Mẫn Giai đã từng là đối tác kinh doanh với Cẩm Thịnh, nhưng sau khi Thẩm An Đồ xảy ra chuyện lập tức đã quay người chạy theo Thụy Càn.
Vậy xem như hắn đã hoàn toàn đắc tội với Thẩm An Đồ, giờ để tự vệ hắn chỉ có thể ôm chặt cái đùi Thụy Càn.
Tạ Đạc nhớ tới bức ảnh khỏa thân cỡ lớn mà hai giờ trước Thẩm An Đồ đã gửi cho anh, gật đầu đáp lời, nói: "Quả đúng là như vậy."
"Tôi còn nghe nói trong khoảng thời gian này Cẩm Thịnh lại cướp khá nhiều chuyện làm ăn của Thụy Càn?" Tiết Thường hỏi.
"Chẳng qua là đồ Thụy Càn không cần thôi." Nói xong, Tạ Đạc cầm lấy tờ danh sách buổi đấu giá tối nay lên xem, ra vẻ không muốn nói gì thêm nữa.
Tiết Thường lại không chịu bỏ qua, hắn vẫn còn chưa hỏi điều muốn hỏi nhất, sau khi nhìn nhìn cảnh giác bốn phía, Tiết Thường tới gần Tạ Đạc nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Tạ, bắt được người hại cậu bị thương rồi à?"
Tạ Đạc quét mắt nhìn hắn một cái: "Vẫn chưa, sao thế?"
"Gần đây trên đường có vài lời đồn, không biết cậu có nghe được gì hay không? Người bên ngoài đều truyền rằng, Thẩm Lẫm cảm thấy sự cố máy bay sự của mình do cậu âm thầm xúi dục, cho nên..." Tiết Thường quan sát vẻ mặt Tạ Đạc, không có nói tiếp.
Mặc dù đây là chỉ lời đồn nhưng hầu như ai cũng tin là sự thật, bởi vì ngay ngày Tạ Đạc bị thương, nhà họ Tạ đã tung tin muốn bắt Thẩm Lẫm.
Nếu như Thẩm Lẫm không đến cục cảnh sát mà rơi vào trong tay người nhà họ Tạ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ rằng sau khi trở về, Thẩm Lẫm không chỉ không khiêm tốn đi mà lại còn thừa dịp Tạ Đạc bị thương, cướp chuyện làm ăn của Thụy Càn còn táo tợn hơn.
Tiết Thường cho rằng nhất định Tạ Đạc sẽ căm thù Thẩm Lẫm đến tận xương tuỷ.
Người dẫn chương trình đã lên sân khấu, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Tạ Đạc đóng danh sách, hạ thấp giọng của mình xuống sao cho nhỏ hơn tiếng nói chuyện của người dẫn chương trình.
"Tôi không cần lời đồn, tôi cần chứng cứ, nếu tổng giám đốc Tiết có thể giúp tra được đầu mối gì, Tạ Đạc tôi sẽ có hậu tạ."
Đêm nay buổi đấu giá bán đấu giá đều là tranh chữ cổ đại, còn có một phần là nhạc cụ cổ, tất cả số tiền quyên góp được sẽ được quyên tặng cho quỹ giáo dục cho nhi đồng nghèo khó thành phố Z.
Thương phẩm đấu giá đầu tiên xuất hiện là mấy bức tranh chữ triều Thanh, lúc này không khí buổi đấu giá vẫn còn