Biên tập: Nguyệt Mẫn
========
"Dạ được anh dâu." Tạ Văn Hiên cười sáng rực.
Ánh mắt Thẩm An Đồ quét lên người Tạ Văn Hiên như tia, đúng là người này có vài nét giống Tạ Đạc, hai người ai cũng cao ráo, chỉ có mặt Tạ Văn Hiên là hơi tròn một chút, còn nhuộm mái tóc xám khói rất mốt, cứ cười tủm tỉm, nhìn qua vẫn còn mang đôi chút nét ngây ngô của trẻ con, rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt.
Thẩm An Đồ chào hỏi cậu nhỏ: "Em cứ ngồi ở ghế salon đi, thích uống gì? Để anh lấy cho."
"Thôi thôi, cái gì em cũng uống được, cảm ơn anh dâu!" Tạ Văn Hiên để cuốn album ảnh lên bàn trà, ngồi xuống ghế salon, đặt hai tay lên đầu gối, ngoan ngoãn hệt như cậu học sinh tiểu học.
Mấy phút sau, Thẩm An Đồ từ phòng bếp ra, trong tay bưng một ly nước chanh và một đĩa bánh trứng.
"Bánh trứng là anh với dì Triệu cùng làm trưa nay, mới hâm nóng một chút nên chắc không thơm như lúc đầu nữa, em thử xem nhé?" Thẩm An Đồ ngồi bên cạnh Tạ Văn Hiên, để bánh trứng trước mặt cậu.
Tạ Văn Hiên đang định cầm lên ăn thì chợt nhớ chưa rửa tay: "Anh dâu em đi rửa tay đã."
Thẩm An Đồ thấy cậu ta đứng dậy đi thẳng về phía trước, vội vàng gọi lại: "Sai hướng rồi, toilet ở phía ngược lại cơ."
Tạ văn Hiên nện chân xoay người lại: "Em vào phòng bếp rửa tay, gần hơn."
Tạ Văn Hiên mau chóng trở về, vội vàng cầm bánh trứng lên, cắn một miếng thật bự: "Úi! Ngon thế! Tài nấu ăn của anh dâu tuyệt quá!"
"Thật à? Em thích là tốt rồi." Thẩm An Đồ bật cười, trông vừa dịu dàng vừa lương thiện.
Tạ Văn Hiên không quên nhiệm vụ của mình, chỉ lên cuốn album dày cộm trên bàn rồi nói: "Anh dâu xem đi, anh em nói rửa ra để anh xem đó...tay em dính dầu rồi, anh tự mở ra xem thử đi, có gì không rõ thì hỏi em."
Tạ Văn Hiên cắn thêm cái nữa.
Thầm An Đồ cầm quyển album trong tay: "Em có biết rõ về chuyện giữa anh và Tạ Đạc không?"
Tạ Văn Hiên uống nước chanh, uống xong rồi mới nói: "Rõ chứ ạ. Lúc anh đi du học em cũng ở nước ngoài học mà, em giao thư từ xuyên quốc gia cho hai anh biết bao nhiêu lần rồi, Tạ Văn Hiên em, chim hỷ tước của nhân gian đấy."
(Loài chim đem lại may mắn)
Thẩm An Đồ cười: "Vậy vất vả cho em hỷ tước này rồi."
Suýt nữa Tạ Văn Hiên phun nước ra ngoài: "Khụ khụ, có có gì đâu."
Thẩm An Đồ lật trang bìa album ra, đập vào mắt là một tấm ảnh cũ, độ phân giải thấp, dưới góc ảnh chụp có ghi thời gian và mở đầu, mắt Thẩm An Đồ sáng rực lên.
"Chụp vào tháng 7 năm 2010, sau kỳ thi cuối học kỳ lớp 11."
Đây là tấm chụp nửa người của cậu và Tạ Đạc, hắn ở bên trái còn bên phải là cậu, cả hai đều mặc đồng phục.
Tạ Đạc để tóc ngắn ngủn, mặt mày lạnh lùng nghiêm túc không khác bây giờ là bao, vẫn cứ đẹp trai mãi, lại thêm khuôn mặt vẫn còn nét non nớt, cảm giác như đang cố tỏ ra người lớn ở đây.
"Hồi đó Tạ Đạc đáng yêu quá!" Thẩm An Đồ kiềm lòng không được phải cảm thán, nhìn đăm chiêu vào Tạ Đạc thời cấp ba thật lâu.
Tạ Văn Hiên lại bắt đầu chém gió: "Đẹp trai cực, rất xứng với anh dâu."
Thẩm An Đồ di chuyển nhìn về phía cậu, Thẩm An Đồ của năm cấp 3 không hề giống hiện tại chút nào, trông cậu gầy đét, thấp hơn Tạ Đạc một cái đầu, mặt không có chút thịt, nhìn thoáng thôi đã có thể phân biệt được ngay, hơn nữa vẻ mặt cứ tối tăm, giống như không muốn chụp hình với Tạ Đạc.
Cậu nhìn mình trong ảnh một lúc lâu rồi hỏi: "Hồi đó tụi anh cãi nhau à? Anh thấy hình như không vui vẻ lắm."
Tạ Văn Hiên nói: "Chắc vậy, khi đó anh định ra nước ngoài, mà anh em lại