Đến một ngày nọ, sự yên bình của khu rừng bị phá hủy khi có con người xông vào, họ đuổi giết các yêu thú hay bắt các linh thú làm thú cưỡi.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn con chim bay tới, nó kêu chiếp chiếp báo hiệu nguy hiểm, y nghe hiểu nó đang nói "Hồ ly, mau chạy đi, đám tu sĩ kia tới rồi, đừng để bị họ bắt, chạy đi".
Thẩm Nguyệt Hy chạy tới gốc cây, Lục Quân sờ đầu y rồi nói "Tiểu Nguyệt, cứ trăm năm sẽ có đám người của tu chân giới đến đây, trốn thật kỹ nhé, đừng để bị bắt, nhưng mà đám nhân loại kia cũng có tốt và xấu, cẩn thận nhé".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu sau đó hỏi "Lục ca không chạy đi sao?".
Lục Quân sờ đầu của Thẩm Nguyệt Hy, nhẹ nhàng nói "Không đi, ta ở lại bảo vệ linh quả, tiểu hồ ly cẩn thận nhé, trốn đi".
Thẩm Nguyệt Hy cau mày, bạch hồ gật đầu rồi nói "Lục ca cẩn thận".
Lục Quân ngắt một đống linh quả đã chín xuống sau đó cười cười "Cầm lấy ăn, đám kia sẽ ở đây trong 3 tháng, cố gắng đợi nhé, 3 tháng sau rồi ra ngoài".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu sau đó dùng linh lực đưa đám quả này đi.
Y chạy vào sâu trong hang động, thành thạo nhảy qua từng cái cơ quan, cạm bẫy nguy hiểm, đi vào sâu trong căn phòng bên trong.
Y đã tới đây không ít lần, bởi vì nó có linh tuyền, rất thích hợp để tu luyện, chưa kể còn có báu vật.
Thẩm Nguyệt Hy dẫm chân nhỏ đi lên, ngậm lấy chiếc nhẫn càn khôn đã nhận chủ qua máu của y lên, để linh quả vào nhẫn sau đó chạy qua cánh cửa nối liền với linh tuyền.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn linh tuyền nồng đậm linh khí kia, mắt cáo màu xanh có vẻ lạnh lùng.
Nếu y đoán không sai, động phủ của y là mục đích của đám tu sĩ kia, vì vậy y phải chạy đi, linh đan diệu dược gì đó đều bị nhét vào nhẫn càn khôn cả rồi, linh tuyền này thì không thể đưa đi.
Thẩm Nguyệt Hy trốn đi, y chạy lên núi, bước vào cái nơi khô cằn.
Trên đỉnh núi cao có một nơi khô cằn, bên trong là núi lửa, và không có cái thứ quỷ gì ở đây cả, nếu trốn ở đây trong 3 tháng thì có lẽ sẽ an toàn.
Thẩm Nguyệt Hy chạy vào miệng núi lửa, hơi nóng của nó bốc lên, dung nham nóng rực, cậu cảm thấy nhiệt lượng rất cao, nếu có thể tu luyện thì sao nhỉ?
Thẩm Nguyệt Hy không dại dột, bởi vì cậu là băng linh căn, không thể đánh liều.
Thẩm Nguyệt Hy trốn ở nơi đây 1 tháng, cẩn thận tu luyện hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt ở đây, linh khí trên này ít đến đáng thương, nên chỉ có hấp thụ được tinh hoa nhật nguyệt mà thôi.
Thẩm Nguyệt Hy nhận ra cái này là tu tinh thần lực, tinh thần lực của cậu mạnh hơn rất nhiều.
Bạch hồ cảm thụ thiên địa, hấp thụ và tìm hiểu bản chất vạn vật, mang chấp niệm quay về cố hương, người ta tu vì vô địch, trường sinh, Thẩm Nguyệt Hy tu vì về nhà.
Tháng thứ 2, cậu tu luyện, cảm giác như gần đột phá lên Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn thiếu, dường như là thiếu gì đó...
Thẩm Nguyệt Hy ngồi ở đỉnh núi, nhìn xuống khu rừng, mắt hồ khép lại, bắt đầu tu luyện, tiếng gầm thét của yêu thú bị giết hại, linh lực bên dưới khu rừng cuồn cuộn, không ai chú ý tới đỉnh núi cao trơ trọi có một đoàn mao cầu đang an tĩnh tu luyện.
Tháng thứ 3, các tu sĩ kia càng muốn vắt kiệt khu rừng này.
Họ tham lam tìm kiếm đám linh thạch, bảo vật, linh dược trong rừng rậm.
Lúc này có 1 người đang đi, đối phương mặc bạch y phiêu dật, mày kiếm khẽ câu, đối phương nhìn thấy một con linh thú bị thương vì trốn chạy, sau đó giúp linh thú kia chạy trốn khỏi một tu sĩ.
Linh thú kêu mấy tiếng cảm ơn, tu sĩ kia gật đầu rồi ôn hoà nói "Trốn thật kỹ, cẩn thận bị bắt lại".
Linh thú cúi người rồi bỏ trốn.
Thiếu niên bạch y tên là Thương Cẩn, tu vi nguyên anh trung kỳ, lần này tham gia bí cảnh là để kiếm cơ duyên, tu luyện.
Bí cảnh này 100 năm mới mở một lần, một lần chỉ mở 3 tháng.
Thời gian trong bí cảnh chậm hơn bên ngoài rất nhiều.
Thương Cẩn tìm được linh động, tiến vào bên trong, đối diện cạm bẫy tới được 1 căn phòng to lớn mà trống rỗng, hắn thấy một linh tuyền, linh lực rất đậm, hắn tiến vào linh tuyền và tu luyện.
Nhoáng cái đã tu luyện tới tháng thứ 3, sắp phải ra khỏi bí cảnh.
Thương Cẩn ngự kiếm đi khỏi linh tuyền, nhìn cảnh vật sau đó đi lên ngọn núi hoang trên cao, hắn thấy một linh thú đang ngồi tu luyện, linh khí xung quanh rất thuần khiết.
Thương Cẩn nhìn ra tu vi của nó là kim đan đỉnh phong, có dấu hiệu sắp đột phá, có lẽ đã khai khiếu.
Thương Cẩn nói "Đừng lo, ta sẽ không hại ngươi, ngươi sắp đột phá rồi nhỉ?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn tu sĩ kia, gương mặt cương nghị, khí chất ôn hòa, là một con người ổn định, dựa vào mắt nhìn thương trường của y thì đối phương có vẻ là chính nhân quân tử.
Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu, Thương Cẩn ngồi xuống cách bạch hồ không xa, hắn đảm mạc nhìn xuống bên dưới "Bạch hồ, ngươi thật thông minh, sẽ rất ít người tìm tới nơi này".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi nói "Nhưng ngươi đã tới".
Thương Cẩn cười ôn hòa sau đó nhàm chán nhìn cảnh vật bên dưới "Đúng vậy, ta không thích cạnh tranh, muốn một lòng tu tâm, bạch hồ tên là gì? Tại hạ gọi Thương Cẩn".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn xuống, bạch hồ nhìn xuống dưới, điềm tĩnh nói "Nguyệt Hy".
Thương Cẩn cười ôn hòa vô cùng "Tên hay, rất hợp với ngươi, Nguyệt Hy, ta có đan dược này, ngươi có thể dùng để đột