Câu nói chưa dứt, khí tràng cao mấy trượng, khí tức tử vọng, hơi thở huyết tinh âm lãnh khiến mọi người chú ý về phía dưới bậc thang nhuốm máu và thi thể không nguyên vẹn của các đệ tử Vân Bách..
Còn chưa nói được thì y cảm nhận được khí tức của An Ca.
Một thân long bào màu đen, mũ miện hạt châu, đối phương nâng kiếm đi lên, sát ý cùng sát khí sốc thẳng vào trong, 2 tầng linh khí đối nghịch.
Thẩm Nguyệt Hy thấy rõ đối phương, đối phương cười rồi nói "Chào Thẩm Tiên Đế, hay là Lam Thuỷ Tiên đế nhỉ? Thôi, gọi tên bình thường đi, Thẩm Nguyệt Hy, Dư Thần ca ca, ta biết ngay huynh sẽ xuất hiện nếu nơi này chìm trong máu mà".
Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nhìn đối phương , tay áo bào hơi bay lên vì linh lực dao động, bạch y không gió mà bay, tiên quân như ngọc, vân đạm phong khinh nói "Tiêu Dư Quân, vì ép ta xuất hiện, ngươi giết nhiều vậy sao?".
Tiêu Dư Quân mỉm cười để lộ tà ý, long bào cũng vì linh lực mà hơi bay lên rồi nói "Đúng vậy, nếu ngươi ngủ với trẫm, có lẽ trẫm sẽ bỏ qua cho họ".
Cố Thụy Vũ: "..." Tên điên này.
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Tên điên.
Y lạnh lùng nói "Đừng nằm mộng ta ngủ với ngươi, ta thà ngủ với cẩu còn hơn".
Cố Thụy Vũ: "..." gâu.
Lúc này Giang Hàn Du ngự kiếm đáp xuống, đối phương lên tiếng "Sư tôn ơi, ngài về rồi".
Cố Thụy Vũ nhìn qua, 2 bên nhìn nhau, sau đó trầm mặc, y nói nhỏ "Lát ta sẽ giải thích, thu lại sát ý kia đi".
Giang Hàn Du ngoan ngoãn mỉm "Tốt a sư tôn".
Y khẽ xoa đầu đối phương rồi rút kiếm Tử Mạch của Giang Hàn Du "Ta sẽ không ngủ với tên kia, đừng lo, tên kia giống em trai ta, ta sẽ không làm vậy".
Giang Hàn Du nhìn y đi, hắn nhìn Cố Thụy Vũ, sau đó quan sát, thấp hơn bản thân, yếu ớt như vậy, Cố Thụy Vũ bị đánh giá bằng ánh mắt ghét bỏ.
Giang Hàn Du thấp giọng nói "Tên này yếu thật, không xứng nhìn sư tôn, gầy như vậy sao phục vụ sư tôn chứ".
Bên kia Thẩm Nguyệt Hy rút kiếm đạp Tiêu Dư Quân đi, sau đó xử lý đuổi hết ma tộc và ma tu về lại cũ qua cánh cổng, đuổi cả đám kia về Bắc Hoang.
Nếu Thẩm Nguyệt Hy đánh không lại đám này thì y đoán bản thân là đồ yếu gà.
Sau khi xử lý xong, y nhìn Trần Lăng Diên để đệ tử đi chữa trị, người của Linh Ngọc Phong cũng ra sức chữa trị.
Y mệt tâm đáp xuống "A Du, lại đây".
Giang Hàn Du nhanh nhẹn đi qua đỡ y, sau đó nhận lấy kiếm, ngoan ngoãn hỏi "Sư tôn, sao vậy a".
Y dịu dàng hôn đối phương, hàng mi hắn hơi run đi, linh khí bị rút đi, hắn nhắm mắt lại, tay giữ lấy eo của y, sau 1 chút mới thở nhẹ "Sư tôn, người lấy hết rồi...".
Y nhìn chú cún đáng yêu này, khẽ cười "Xin lỗi, ta cần linh lực của con để bổ sung lại, vừa quay về nên chưa có linh lực để vận dụng các trận pháp kia".
Trận pháp trên trời lại xoay chuyển từng chút, vết thương trên các đệ tử dần khôi phục lại.
Y mở ra cổng "Cố Thụy Vũ, lại đây, quay về nhà của cậu đi".
Cố Thụy Vũ đi qua, khẽ lên tiếng "Cậu xem ta là thế thân?".
Y khẽ cau mày "Cậu không xem ta là thế thân chắc? Lúc đó còn gọi tên Nguyệt Hy, chê ta không biết cậu xem ta là ai à?".
Trần Lăng Diên khó hiểu "Nguyệt Hy không phải tên sư đệ sao...".
Cố Thụy Vũ nghe hết, người muốn tìm và muốn yêu đều là một.
Chưa kịp làm gì thì bị y đạp phát bay qua bên kia, ngã thẳng vào sàn nhà của nhà họ Thẩm, Thẩm Nguyệt Hy đi qua, Thẩm Dư Quân dùng ánh mắt nhìn cặn bã với Cố Thụy Vũ sau đó mềm manh nói "Anh ơi, sao qua sớm vậy?".
Y sửa đạo bào, khẽ lên tiếng "Đưa tên này về".
Thẩm phụ gấp tờ báo lại "Không sợ bị dị nghị sao?".
Y cười cười "Không sao, dù sao con đâu sợ cái chuyện kia, con đi đây".
Y chắp tay, Cố Thụy Vũ nhìn tư thế cúi người của y, hết sức kính cẩn, tiên quân như ngọc, thanh nhã như tuyết sơn.
Y mỉm cười rồi quay về, Cố Thụy Vũ đang chỉnh lại tâm tình.
Rốt cuộc là sao đây.
Thẩm Dư Quân lạnh lùng phản đáp "Cậu đừng hòng ta nói gì về Dư Thần, cậu dám ngủ với anh ấy trong thời gian này cũng giỏi quá rồi, trâu bò, ta cũng muốn ngủ với một vị tiên quân tay không nhiễm bụi trần".
Thẩm mẫu khẽ cười "Sao không đi theo anh con xin phép? Mà con đâu có tu vi hay linh căn gì đâu, đi theo kéo chân anh con để anh con bận thì ta không đồng ý".
Thẩm phụ chốt hạ một câu "Nó chỉ kéo chân A Thần thôi, để nó qua bên kia chưa chắc đã sống được 1 ngày nếu không có bảo vệ của A Thần".
Thẩm Dư Quân: "..." Đau ghê.
Thẩm Dư Quân lên tiếng "Đúng rồi Cố Thụy Vũ, cậu thấy gì bên kia".
Cố Thụy Vũ trầm ngâm đứng lên "Thi thể, máu, trận pháp, và Tiêu Dư Quân".
Thẩm Dư Quân sờ nhẹ môi "Tên kia đại nghịch bất đạo à? Mẹ à, con không hiểu sao anh con mạnh như vậy lại vẫn bị người ta đè".
Thẩm mẫu cười cười "Áy náy, anh trai con cảm thấy có lỗi mà, hơn nữa anh trai con tóc trắng hợp thật đấy, quả nhiên đẹp trai thật, tại sao con chỉ giống được anh con cái mắt thôi vậy".
Thẩm Dư Quân lập tức phản bác lại "Mẹ để chứ đâu do con".
Thẩm mẫu huýnh chồng mình "Do ông đấy".
Thẩm phụ: "..." Rồi rồi, lỗi tôi hết.
Thẩm Dư Quân nhìn trang phục của Cố Thụy Vũ rồi đi qua sờ thử tay áo, mắt hơi sáng, áo này mềm thật, lại nhẹ nữa, làm từ gì vậy.
Thẩm Dư Quân lập tức nói "Mẹ ơi, anh có tặng người trang phục không?".
Thẩm mẫu mỉm cười "Dĩ nhiên rồi, đúng rồi cậu Cố cũng nên về đi, A Thần nhà chúng tôi đi rồi, cậu không cần chờ".
Cố Thụy Vũ trầm mặc rời đi, có rất nhiều suy nghĩ đăm chiêu, mọi thứ quá xa vời.
Cậu thử gọi điện cho bên kia nhưng điện thoại luôn ngoài vùng phủ sóng.
......................
Vân Bách Thánh Tông.
Thẩm Nguyệt