Khi Thẩm Ngạn Thanh quay ra, hắn đã rất sốc vì người xuất hiện sau lưng hắn, sáng vẻ ấy hắn chỉ nhìn thấy trong mơ hay qua những bức ảnh, video được Thẩm Nguyệt Hy cầm điện thoại, con ngươi lam sắc đảm mạc "Ta để quên hệ thống à?".
Giang Hàn Du ngoan ngoãn nói "Đúng a sư tôn, lần này con kiểm soát cơ thể nên Minh Duệ chưa kịp làm gì cả, người yên tâm".
Thẩm Nguyệt Hy nheo mắt "Ta để Hoài Tẫn qua lấy, đừng để Minh Duệ nghịch".
Giang Hàn Du gật đầu ngoan ngoãn "Tốt a sư tôn".
Thẩm Nguyệt Hy tay sờ nhẹ đầu của Thẩm Ngạn Thanh, y mỉm cười "Khi ta quay về, sẽ nói chuyện với con".
Thẩm Nguyệt Hy tắt trí não đi, y nhìn Thẩm Ngạn Thanh đã hơn 50 tuổi, nếp nhăn trên đường nét gương mặt xuất hiện nhiều rồi.
Y nhìn người đang ngủ, tay vươn ra chạm vào thấu kính lạnh băng kia "Tôi tưởng cơ thể này đã chết rồi".
Thẩm Ngạn Thanh nhìn y, tay vươn ra sờ lên gương mặt của y, khẽ sờ lên từng nơi trên gương mặt.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn mị lực của nam nhân thành công, trải qua phong ba, như rượu vang lâu năm quyến rũ trước mặt.
Y cụp mi, con ngươi lam sắc trở thành màu mực, y khẽ hỏi "Còn ổn không?".
Thẩm Ngạn Thanh cúi đầu hôn lên môi y, hắn khẽ thì thầm "Có lẽ là không...! Cậu đi lâu quá...".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Ừm, có việc, chỉ kịp để lại A22-6 cho cậu".
Thẩm Ngạn Thanh cắn môi y một cái để giải tỏa tâm trạng của mình "Vậy A22-6 là gì".
Hơn 20 năm đồng hành với A22-6 thì hắn nhận ra A22-6 mang tri thức vượt qua giới hạn của thế giới, nó đi trước thế giới về các phạm vi, có đầy đủ tư liệu của các ngành trên thế giới, rất nhiều thông tin bí mật quân sự hay y học đều ở trong bộ lưu trữ của A22-6, các nhân viên nghiên cứu đều không biết về A22-6, cha đẻ của nó đã hôn mê nên không thể đụng vào A22-6.
Bây giờ bảo A22-6 hack mạng lưới thế giới cũng có thể nhanh chóng tra được thông tin.
Thẩm Ngạn Thanh đã thử làm cúp điện cả nước, không ai tìm ra nguyên nhân của sự việc kia cả.
Bây giờ nhìn thấy y, hắn mới hỏi được "Nó là gì".
Thẩm Nguyệt Hy hơi mím môi "Trí thức trong bộ não của tôi được lưu vào A22-6".
Y che môi hắn lại "A22-6 có thể xem như một vũ khí quân sự với trí óc và tài năng".
Thẩm Nguyệt Hy cười khẽ "Tri thức của tôi khác với mọi người, có thể nói chính là Thần, nhưng không phải ở đây...!Lần này tới là để cùng cậu đi hết quãng đường còn lại, được chứ? Cậu có cho phép không?".
Thẩm Ngạn Thanh gật đầu rồi ôm y "Có thể".
......................
Thẩm Ngạn Thanh bây giờ nhận ra thay đổi, người xung quanh dường như chấp nhận Thẩm Nguyệt Hy quá nhanh, còn gọi y bằng cái tên xa lạ là Yến Giang.
Đôi khi hắn nói y là Dư thiếu hôn mê lâu tỉnh lại, mọi người đều không ai tin tưởng cả.
Thẩm Ngạn Thanh trầm mặc khó hiểu nên nhìn qua thiếu niên ôm hộp sô cô la nhân dâu tây ngồi nhai nhai xem phim.
Thẩm Ngạn Thanh ngồi xuống, lấy 1 viên rồi cắn "A Hy này, tại sao mọi người đều nói gương mặt cậu lạ?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua, y khẽ nói "Do pháp thuật tôi làm lên gương mặt, mọi người nhìn thấy tôi như thế này".
Thẩm Ngạn Thanh nhìn gương mặt thiếu niên thay đổi trở thành gương mặt xa lạ, cả người toát lên vẻ mị hoặc câu người, nhưng khi rũ mi xuống lại trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Ngạn Thanh trầm ngâm.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Lần trước tôi quay về nhà, bị bạn học hồi trước nhận ra, vì thế tôi biết, phải dùng pháp thuật khiến người khác không nhận ra gương mặt của mình".
Y nhai nhai sô cô la.
Thẩm Ngạn Thanh nhìn tai cáo rồi lại vuốt ve tai cáo kia, mềm.
Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh để hắn vuốt tai, y lười biếng gối đầu lên đầu gối hắn xem phim.
Hôm sau Thẩm Ngạn Thanh đi làm, Thẩm Nguyệt Hy có đến công ty của hắn đưa cơm, ừm, sau khi hắn đi, Thẩm Ngạn Thanh đã kinh doanh công ty dược phẩm, có đội ngũ y bác sĩ tốt và các đơn thuốc từ A22-6.
Thẩm Nguyệt Hy đi đưa cơm, có không ít người dị nghị chuyện y bám cành đại gia, trẻ tuổi lại đi yêu đương với người đáng tuổi cha y.
Thẩm Nguyệt Hy: "?" Cha của y bây giờ hơn 80 tuổi, nhưng y lại hơn rất nhiều số tuổi đó, cung cả y không quan tâm luôn.
Thẩm Nguyệt Hy đi tìm Thẩm Ngạn Thanh, hắn đang nói ở trong văn phòng làm việc, trợ ký đang ở đó thì có tiếng gõ cửa, hắn khẽ nói "Vào đi".
Thẩm Ngạn Thanh nhìn người đi vào, hắn đứng dậy "A Hy".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Ừm, tới đưa cơm cho cậu".
Thẩm Ngạn Thanh vui vẻ đi qua cầm lấy hộp cơm trên tay y "Vất vả rồi, tôi ăn cơm của công ty là được, A Hy mệt không?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua trợ lý rồi nhìn Thẩm Ngạn Thanh, bình tĩnh lắc đầu "Không có, làm việc vất vả rồi".
Thẩm Ngạn Thanh vươn tay sờ nhẹ tóc của y "Ừm, cậu muốn cập nhật A22-6 không?".
Nam trợ lý có hơi ngỡ ngàng rồi nói "Thẩm tổng, A22-6 không phải trí não riêng của ngài sao..." còn có tư liệu của công ty nữa mà...
Nói chưa xong, trợ lý mặt hơi đỏ lên, mùi hương hoa quỳnh dịu nhẹ phảng phất xuất hiện trong không khí.
Thẩm Nguyệt Hy không nhận ra mùi hương nhưng Thẩm Ngạn Thanh lại cau mày "Cậu đi ra".
Trợ lý mặt đỏ bừng lên "Thẩm tổng...!Tôi, tôi xin lỗi, tôi không có thuốc ức chế...".
Thẩm Ngạn Thanh đưa tay che miệng Thẩm Nguyệt Hy, hơi hỏi hắn "A Hy nghe mùi gì không?".
Y khẽ mờ mịt "Mùi gì?".
Thẩm Ngạn Thanh ừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói với trợ lí "Ngày mai không cần đi làm".
Trợ lý vươn tay muốn cản tay hắn, mùi hoa quỳnh càng đậm hơn "Thẩm tổng...! độ phù hợp của chúng ta cao như vậy...!ngài cũng không nên yêu một beta như cậu ta chứ...!Tôi có tài năng mà...".
Thẩm Nguyệt Hy: "?"
Thẩm Ngạn Thanh bình tĩnh nói "Độ phù hợp thì sao? Người có độ phù hợp 100%