Chương 1: Vị tiểu thư không phải con ngườiPhong Thanh Nguyệt là nhị tiểu thư của một gia tộc quyền thế ở kinh thành, nổi tiếng bởi cầm nghệ điêu luyện. Thế nhưng có một lời đồn kì lạ về vị tiểu thư này, rằng nàng không phải là con người.Thanh Nguyệt sinh ra trong một đêm rằm, lúc mặt trăng sáng nhất, cũng là lúc Thanh Nguyệt chào đời. Thế nhưng lại chẳng ai vui mừng vì sự ra đời của đứa trẻ đó cả, khắp mọi nơi trong Phong phủ chỉ toàn một không khí tang thương, bởi lẽ, đó là ngày mẫu thân của nàng vì khó sinh mà mất, để lại nữ nhi lẻ loi trên cõi đời này.Cha của Thanh Nguyệt chẳng quan tâm đứa trẻ này lắm. Tuy ông cùng mẫu thân Thanh Nguyệt chỉ là một mối hôn sự do hai nhà sắp xếp, thế nhưng nếu nói không có tình cảm gì thì lại chẳng đúng. Sau khi mẹ Thanh Nguyệt mất, ông ít tới hậu viện hẳn.Gia thế của mẫu thân Thanh Nguyệt cũng chẳng phải dạng vừa. Ngoại tổ khảo là một đại tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường, được cả Hoàng đế kính trọng. Tiếc thay, Ngoại tổ khảo chỉ có một đứa con trai, nhưng lại không nối nghiệp cầm binh của phụ thân, mà muốn trở thành văn thần, nên hai người thường xuyên xô xát, cuối cùng trở thành Trạng Nguyên, sau thành Đại học sĩ. Thanh Nguyệt không sống ở Phong phủ, mà chủ yếu sống ở nhà mẫu thân, tức là Chương phủ, mãi sau này, thì mới chuyển về Phong phủ sống.Lại nói về lời đồn vị tiểu thư này không phải con người, dù rằng tiếng đàn của nàng rất dễ nghe, lúc nhẹ nhàng, dịu dàng, du dương, lúc lại dồn dập, hào hùng. Những cầm nghệ nức tiếng trong nước còn khen rằng “tiếng đàn của Phong nhị tiểu thư không phải tiếng đàn dành cho kẻ phàm tục, đó giống như tiếng đàn mà một vị thần ban xuống trần gian vậy.” Thế nhưng đôi mắt của Thanh Nguyệt lại mang một màu máu, những vẩn đen trong mắt khiến con ngươi vô cùng đáng sợ, không ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Một đôi mắt vô cảm, lạnh lẽo như tên băng, nhìn xuyên qua trái tim bất cứ ai. Ngoại trừ màu mắt, tất cả mọi thứ trên khuôn mặt của Thanh Nguyệt xứng đáng xếp vào hàng cực phẩm. Một làn da trắng như tuyết, mái tóc đen óng mượt càng làm nổi bật làn da của nàng. Sống mũi cao, nhỏ nhắn. Mắt phượng dài, lông mi cong vút. Hàng lông mày dài, đậm mà không cần chì kẻ. Đôi môi màu đỏ mà chẳng cần đánh son, môi lại hơi cong, dày dặn, đầy đặn. Dáng người cân đối, là chuẩn hình mẫu thắt đáy lưng ong. Bàn chân thì vô cùng nhỏ nhắn, mỗi bước đi thì nhẹ nhàng như nước, là nỗi khao khát của tất cả nam nhân trên đất nước này. Người ta nói, vẻ đẹp của Thanh Nguyệt là tiêu chuẩn của sắc đẹp. Có lẽ vì ghen tỵ vì nhan sắc của nàng, vì tài năng của nàng, lại cộng thêm đôi mắt kì dị đó mà lời đồn thất thiệt mới lan đi khắp nơi như vậy.Năm Hoàng Thịnh thứ hai mươi bảy, Hoàng đế tổ chức một hội thi võ thuật bốn năm một lần, và tất cả những người chưa lập gia đình đều có thể ham gia. Thường thì đại hội võ thuật là nơi mọi người phô diễn sức mạnh, đồng thời tìm kiếm những người hợp với mình. Năm nay, Thanh Nguyệt sẽ tham gia. Mấy lần trước, cô đều viện cớ ốm không đi được, năm nay không thể từ chối rồi. Vị đại tiểu thư nhà họ Phong rất có thiện cảm với Thanh Nguyệt, sau khi hay tin