Tin tức Thanh Nguyệt tham gia đại hội đã làm mọi người chú ý, bởi lẽ, đây vốn dĩ không phải một cuộc so tài võ thuật, mà là nơi các nam thanh nữ tú gặp nhau, hợp ý ai rồi kết duyên. Ở đất nước này, xinh đẹp và tài năng thì mới được coi trọng, nhưng không may là, Thanh Nguyệt lại xinh đẹp nức tiếng, còn tài năng cầm nghệ thì miễn chê, chỉ còn khả năng võ thuật thì mọi người còn tò mò thôi.Trước đại hội võ thuật một ngày, bao giờ cũng là một yến tiệc. Yến tiệc là nơi làm quen đối thủ, và thực tế thì cuộc chiến bắt đầu từ bây giờ, bởi lẽ, nếu giở trò gì thì giở từ bây giờ là hợp lý nhất.Ở Phong gia, chỉ có mỗi Phong Thanh Nguyệt là chưa xuất giá, nên không khó hiểu khi chỉ có mình Phong Thanh Nguyệt đến dự yến tiệc cùng với bốn thị nữ. Người chủ trì yến tiệc là Hoàng hậu, dẫu trên khuôn mặt đã hằn in dấu vết thời gian, nhưng không khó để thấy thời trẻ ắt là một đại mĩ nhân. Hoàng hâu giọng hiền từ: “Yến tiệc hôm nay vui là chính, các ngươi có thể làm quen trước khi đại hội bắt đầu, nên nhớ là phải có chừng mực đấy.”Để chuẩn bị cho yến tiệc, mấy ngày hôm trước, Thanh Huyền đã dẫn Thanh Nguyệt đi khắp nơi trong kinh thành, chọn cho một người vốn không quan tâm đến bề ngoài như Thanh Nguyệt đủ loại phục trang, trang sức hết sức lộng lẫy nhưng vẫn phải tương xứng với địa vị, phải thật thanh tao, quý phải mới gây được chú ý.Thanh Nguyệt mới hỏi: “Bao giờ thì tổ chức vậy ạ?”“Là mười lăm tháng sau.”“Vậy còn gần cả tháng nữa, sao tỷ dẫn ta chuẩn bị gấp thế?”“Nào, không có gì là gấp hết. Bây giờ, đi ra kia, ta mua cho muội ít trâm cài, tiểu thư gia thế mà không có trâm cài người ta nói gia đình chúng ta bạc đãi muội.” Thanh Huyền lôi lôi kéo kéo.Thanh Nguyệt lầm bầm: “Thì cũng có tốt đẹp gì đâu.”“Kể cả thế, muội vẫn phải giữ thể diện cho Phong gia ở bên ngoài. Chuyện này không đơn thuần là liên quan đến muội, mà còn liên quan đến mặt mũi Phong gia.”“Được rồi.”Thanh Nguyệt thở dài.Đi được một lúc, mua được đống đồ, hai người ngồi nghỉ ở một quán nước.“Tỷ ra ngoài thế này, tỷ phu biết có mắng không?”“Sao lại mắng?”“Con gái xuất giá còn tùy ý ra ngoài ấy.”Thanh Huyền giọng bỗng trầm hẳn: “Bỏ qua cái đấy đi. Đừng hỏi đến nữa.”Một Thanh Huyền dịu dàng lộ ra mặt tối của bản thân. Có vẻ như, tỷ phu không quan tâm đến nàng ta lắm nhỉ? Nhưng đó chẳng phải điều mà Thanh Nguyệt quan tâm.Sau khi về Phong phủ, hết cha nàng, rồi đến Đích thê của cha, nội tổ mẫu, rồi đến các thiếp thất, di nương, từng đó người, đem rất nhiều trang sức rồi đồ ăn đến, mời mọc nàng. À, tất nhiên nàng biết đó chỉ là phép xã giao, nhưng chỉ có Chúa mới biết trong đó có gì thôi. Nhưng không thể không nhận được, nên nàng chỉ bảo bốn thị nữ đem mấy thứ đó cất đi. Họ có thể nghĩ cho nàng thật, nhưng ai biết họ có lo cho nhà ngoại của mình hay không, và đồ của cha nàng, ai mà biết mấy thê thiếp của ông ta có đụng chạm qua hay không. Tốt nhất đừng tin mấy người “miệng Nam mô bụng một bồ dao găm như thế”, làm gì có thứ gì khó dò hơn lòng người cơ chứ.Ban đêm lại xuống, ánh trăng lại dát đầy những con đường. Vào ban ngày, những con đường kinh thành luôn chật kín người và xe cộ, thế nhưng vào ban đêm lại yên tĩnh đến lạ thường. Thanh Nguyệt mặc hắc y, ra ngoài đi dạo trên những mái nhà. Cảm giác nhìn tất cả mọi thứ từ trên cao rất phấn khích, phấn khích đến lạ thường, huyết mạch sôi sục lên.“Sở thích lạ thường nhỉ?”Từ trên cao, một giọng nói vang lên.“Sao? Hôm nay rảnh thế, không có việc gì làm mà đi theo tôi?”Thanh