Reng reng.
Tiếng thông báo của điện thoại di động cắt đứt kéo Lục Phong Thanh đang ngớ người về hiện thực, cậu nhìn điện thoại, thấy trên màn hình có ba chữ Mạc Nguyệt Lãng, thì vội vàng cầm điện thoại lên.
Mở Wechat ra, là nhắc nhở trả lại tiền.
Chiều hôm qua Mạc Nguyệt Lãng đưa cậu 100 tệ, cậu không nhận, bây giờ vừa đủ 24 tiếng.
Mạc Nguyệt Lãng bên kia cũng sẽ nhận được thông báo, không biết hắn có đang coi Wechat không?
Lục Phong Thanh chậm chạp gõ "Xin lỗi" vào khung chat, nhưng sau khi do dự một lúc, vẫn không có can đảm gửi đi.
Trước đây Quan Diệc Huy từng mắng cậu không biết cách đối nhân xử thế, cậu vẫn luôn nghĩ rằng Quan Diệc Huy nói cậu không khôn khéo, không hiểu được cách xử lý ở nơi làm việc.
Lúc đó cậu không nghĩ gì vì cậu không muốn thành người già đời.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, có thể Quan Diệc Huy mắng cậu EQ thấp.
Khương Tuệ đề nghị cậu giả làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng, dù có thế nào, cậu cũng không nên từ chối trước khi Mạc Nguyệt Lãng đưa ra ý kiến.
Tạm thời không nói tới khả năng bản thân Mạc Nguyệt Lãng không thích cậu, câu hỏi cuối cùng của cậu – không đáp ứng thì có bị đuổi việc không, dường như bị tổn thương khi giả làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng.
Sao cậu có thể bị tổn thương chứ? Nếu có tổn thương thì cũng là Mạc Nguyệt Lãng bị tổn thương.
Lục Phong Thanh xóa mấy chữ "Xin lỗi" vừa mới gõ đi, nặng nề thở dài.
Cậu liếc tấm ảnh chưa qua chỉnh sửa trên máy tính, yên lặng để điện thoại di động xuống, tiếp tục tập trung chỉnh ảnh.
Cậu không biết rằng ở bên kia điện thoại, Mạc Nguyệt Lãng nhìn chằm chằm dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" một lúc lâu, sau đó vẫn không thấy có tin nhắn nào đến, nổi nóng ném di động sang một bên.
Tới gần giờ tan việc, Lục Phong Thanh cuối cùng cũng xử lý xong tấm ảnh của Mạc Nguyệt Lãng ở bãi đỗ xe của sân bay.
Cậu không dám tùy tiện nhắn xin lỗi Mạc Nguyệt Lãng, là do sợ Mạc Nguyệt Lãng không muốn để ý đến cậu, nhưng vừa nhìn thấy tấm ảnh mới chỉnh, đúng lúc có thể mượn việc này nói chuyện với Mạc Nguyệt Lãng.
Lục Phong Thanh chọn tấm ảnh mình hài lòng nhất gửi cho Mạc Nguyệt Lãng, thấp thỏm hỏi: "Hình có ổn không?"
Kết quả...!Cậu ôm điện thoại mất ngủ đến nửa đêm, Lục Phong Thanh vẫn không nhận được tin nhắn của Mạc Nguyệt Lãng.
Hay là cậu nên nói xin lỗi trước rồi hỏi chuyện tấm ảnh sau, nếu không nhìn cậu giống như người không tim không phổi, không coi chuyện Mạc Nguyệt Lãng tức giận là chuyện to tát gì.
Thế nhưng đã gửi ảnh qua, chuyện này có thể coi như xong xuôi, nếu đột nhiên nói xin lỗi, thì lại quá đột ngột.
Lục Phong Thanh lăn lộn trên giường không ngủ được, nhiều lần cậu muốn nhắn tin cho Mạc Nguyệt Lãng nhưng nhớ đến ánh mắt lạnh lùng đó, nên đã thu lại ý định đó.
Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ thấp thỏm đợi tin nhắn của người khác đến như vậy, lúc có chuyện hiểu lầm với Quan Diệc Huy, cậu còn chẳng muốn giải thích, ước gì cứ chiến tranh lạnh.
Nhưng mà bây giờ, đối mặt với Mạc Nguyệt Lãng chưa thân quen, cậu không hiểu tại sao không muốn thấy anh ấy tức giận.
Hôm sau là thứ bảy, lúc Lục Phong Thanh thức dậy đã là mười giờ.
Cậu mơ màng dụi mắt, sau khi tỉnh táo chuyện đầu tiên cậu làm là mở Wechat ra, vẫn không có trả lời.
Lần này Lục Phong Thanh hoàn toàn tuyệt vọng, cậu buồn bã ỉu xìu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lười biếng mở Weibo lên, không nghĩ tới sau khi quảng cáo biến mất, đập vào mắt là tên Mạc Nguyệt Lãng.
# Mạc Nguyệt Lãng không quen #
Hóa ra Mạc Nguyệt Lãng đã làm sáng tỏ tin blogger đăng, nội dung giống như phương án hôm qua thương lượng, thừa nhận hắn và Tống Ninh từng yêu đương một thời gian, thế nhưng đã sớm chia tay, hơn nữa hắn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "không quen".
Phía dưới có không ít người dè bỉu Tống Ninh, nhưng Lục Phong Thanh không có tâm trạng để xem.
Mạc Nguyệt Lãng đăng Weibo, thế nhưng chưa hề trả lời tin nhắn của cậu.
Việc này chứng tỏ Mạc Nguyệt Lãng cố tình không trả lời cậu.
Lúc đưa ra kết luận này, Lục Phong Thanh cảm thấy tim mình như bị đâm một mũi tên, cả người hoảng hốt.
Nếu không nhìn thấy Weibo này còn đỡ, dù sao cậu cũng có thể làm một con đà điểu, tự an ủi mình nghĩ có thể Mạc Nguyệt Lãng không để ý điện thoại chứ không phải cố tình không trả lời cậu.
Nhưng mà bài đăng này như một bàn tay lớn, không chút lưu tình túm cổ con đà điểu, kéo cái đầu đang trốn trong cát ra.
Lục Phong Thanh lưu luyến thờ dài, cậu phải đối mặt với sự thật là cậu đã chọc giận Mạc Nguyệt Lãng.
Dù Mạc Nguyệt Lãng đã bắt đầu chán ghét cậu, việc cần đối mặt vẫn phải đối mặt, cần xin lỗi thì vẫn nên xin lỗi.
Dù sao hắn cũng đã rất ghét cậu rồi, cũng không ghét hơn được nữa.
Nghĩ như vậy, Lục Phong Thanh lại mở khung chat với Mạc Nguyệt Lãng ra, một mạch nói những điều trước kia cậu muốn nói.
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Xin lỗi]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Là do tôi quá ngốc, không nghĩ đến anh]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Tôi vốn nghĩ kĩ rồi, dù anh có cần tôi làm gì tôi đều làm, hôm qua Khương Tuệ bất ngờ đề nghị, tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Có thể tôi nói anh vẫn không tin, nhưng mà trong lòng tôi đã đồng ý rồi]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Hôm qua muốn xin lỗi anh nhưng không biết mở miệng làm sao, nên mới gửi ảnh trước]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Tôi thật sự không có coi chuyện đó là chuyện nhỏ, hôm qua chờ tin nhắn của anh đến ba giờ sáng]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Tôi muốn gửi tin nhắn cho anh]
[Lãng: Biết rồi.]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Anh ghét tôi cũng là chuyện bình thường]
[Lãng: Tôi nói là biết rồi.]
Ngón tay đang gõ chữ của Lục Phong Thanh dừng lại, cậu hoài nghi nhìn khung chat màu trắng, Mạc Nguyệt Lãng trả lời cậu?
Cậu nhanh chóng nhéo mình một cái, xác định là mình không nằm mơ, bây giờ không phải lúc vui vẻ.
Cậu không tự chủ cắn ngón cái, vô cùng nghiêm túc nhìn hai tin nhắn đó.
Biết rồi...!Là có ý gì?
Cái này ba phải thật, không khẳng định cũng không phủ định, cho nên Mạc Nguyệt Lãng có đang tức giận không?
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: Anh còn giận sao?]
[Lãng: Đến studio chụp ảnh đi.]
Mạc Nguyệt Lãng không nói rõ là studio nào, nhưng studio mà Mạc Nguyệt Lãng và Lục Phong Thanh từng đến chung chỉ có studio của Nhạc Ngu.
Lục Phong Thanh còn muốn xác nhận với Mạc Nguyệt Lãng, nhưng lại sợ làm Mạc Nguyệt Lãng thấy cậu phiền, nên vội vã dọn đồ, cầm điện thoại di động ra cửa.
Studio ở ngoài đường vòng đai bốn, cách nhà Lục Phong Thanh không xa, cậu chỉ cần đi nửa tiếng là đến nơi.
Giới giải trí không có khái niệm cuối tuần, Lục Phong Thanh đến nơi mới biết, sau khi Mạc Nguyệt Lãng công khai không quen Tống Ninh, dư luận theo chiều gió nghiêng về một phía, vì vậy bên phía nhãn hàng mới bỏ Tống Ninh, tiếp tục chụp quảng cáo.
Lúc này dưới ánh đèn chớp, Mạc Nguyệt Lãng mặc một cái áo sơ mi được làm bằng lụa và hàng khuy áo vàng, làm cho hắn như quý tộc thời trung cổ, tao nhã nhưng vẫn không mất đi phong độ.
Cầm đồ của nhãn hàng trên tay, hắn đổi dáng liên tục, thể hiện hoàn hảo cái gì gọi là siêu mẫu đẳng cấp Thế Giới.
Lục Phong Thanh ngơ ngác ở bên cạnh nhìn một lát, lúc này ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng đột nhiên bay đến người cậu, giây tiếp theo, Mạc Nguyệt Lãng không tạo dáng nữa, nói với các nhân viên xung quanh nghỉ ngơi một lát.
Thấy hắn như vậy, Lục Phong Thanh cho rằng Mạc Nguyệt Lãng sẽ đến tìm cậu, nhưng mà kỳ lạ là Mạc Nguyệt Lãng liếc mắt nhìn cậu một cái, bước ra khỏi ánh đèn chớp rồi quay người đi sang hướng khác, coi cậu như không tồn tại.
Lục Phong Thanh hơi bối rối, cho nên Mạc Nguyệt Lãng kêu cậu đến, chỉ để xem sắc mặt hắn sao?
[Lãng: Đến cửa sau.]
Lục Phong Thanh lập tức hiểu được, muốn nói chuyện cũng phải tìm chỗ cách xa đám người này một chút.
Chỉ là cửa sau phòng chụp ảnh...!Nghĩ tới chuyện hai ngày trước, đến giờ Lục Phong Thanh vẫn cảm nhận được bóng đen tâm lý mà chỗ đó mang lại.
Ám ảnh thì ám ảnh, Mạc Nguyệt Lãng kêu cậu tới đó, cậu không dám không đi.
Lục Phong Thanh thấp thỏm đẩy cánh cửa kim loại ra, cũng may lần này chỉ có mình Mạc Nguyệt Lãng hắn lười biếng tựa lưng lên lan can, rõ ràng đang chờ cậu đến.
"Không đi làm à?" Mạc Nguyệt Lãng nhìn thấy Lục Phong Thanh, vẫn bình thường hỏi.
Ngữ khí của hắn rất nhẹ, không nhận ra được tâm trạng hắn, nhưng ít ra cũng không phải dáng vẻ tức giận.
"Ừ." Lục Phong Thanh buông cánh cửa kim loại ra, cửa lớn tự động đóng lại, ngăn chặn tiếng ồn trong studio, ở cửa sau trở nên yên tĩnh.
"Lại đây." Mạc Nguyệt