Xung quanh cơ thể bị mùi nước hoa bao vây, tâm trạng bất an khi nãy cũng dần không còn.
Nhưng mà sau khi bình tĩnh, Lục Phong Thanh cảm thấy vô cùng lúng túng.
Mạc Nguyệt Lãng cũng thật biết chọn thời điểm để lôi lại chuyện cũ, đến lúc này vẫn còn nhắc đến "thùng rác".
Lần trước cũng cảnh tượng gần giống như vậy, chỉ có điều người bị bạn trai cũ dây dưa là Mạc Nguyệt Lãng.
Bây giờ Lục Phong Thanh đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mới nhận ra được chuyện ngu ngốc mà cậu làm, hại Mạc Nguyệt Lãng lúng túng như thế nào.
Giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, Quý Tôn ở khu phim trường đóng phim cũng biết người thứ ba trong hotsearch là Lục Phong Thanh, Quan Diệc Huy thân là phóng viên cũng sẽ biết được, vấn đề chỉ là thời gian.
Chuyện này đã xảy ra, Lục Phong Thanh không nói Mạc Nguyệt Lãng giúp đỡ, cậu mím chặt môi, lén lút siết chặc góc áo Mạc Nguyệt Lãng.
Quan Diệc Huy lúc này nhìn hai người ôm ấp tàn bạo quát lên với Lục Phong Thanh: "Lục Phong Thanh, qua đây cho anh!"
Lục Phong Thanh sợ đến mức cả người run lên, theo bản năng nhích lại lồng ngực Mạc Nguyệt Lãng.
Tuy rằng cậu vẫn chưa nói gì, nhưng hành động đó đã nói rõ cậu cần Mạc Nguyệt Lãng giúp đỡ.
"Đừng sợ." Mạc Nguyệt Lãng động viên vỗ vỗ sau lưng Lục Phong Thanh, sau đó giương mắt nhìn về phía Quan Diệc Huy, mặt không thay đổi hỏi: "Có chuyện gì?"
Mạc Nguyệt Lãng cao một mét chín hai, đa số mọi người đều phải ngước đầu mới nói chuyện được với hắn, vì vậy nên khí thế thấp hơn.
Mặc dù Quan Diệc Huy dám ngang ngược với Lục Phong Thanh, nhưng khi đối mặt với Mạc Nguyệt Lãng, hắn cũng phải kiêng dè, đè nén sự tức giận lại nói rằng: "Đây là chuyện riêng của hai chúng tôi."
Mạc Nguyệt Lãng cụp mắt quét qua người trong ngực, nhìn về phía Quan Diệc Huy: "Cậu ấy không giống muốn nói chuyện với anh."
"Lục Phong Thanh!" Quan Diệc Huy lại rống lên: "Em đừng giả vờ làm đà điểu với anh!"
"Đừng nói nữa." Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày, con ngươi màu xám tro lộ ra vẻ không thích, "Không phải anh tới tìm tôi sao."
"Tìm anh để tìm cậu ta." Sau khi Quan Diệc Huy nói xong, nhìn Lục Phong Thanh lạnh lùng cười nói: "Em cũng giỏi chơi trò mất tích đó."
Lục Phong Thanh vẫn không nói gì, ánh mắt dừng trên khuy áo Mạc Nguyệt Lãng, vẫn không nhìn Quan Diệc Huy.
Tay cậu nắm góc áo Mạc Nguyệt Lãng, dường như chỉ cần có Mạc Nguyệt Lãng ở bên cạnh cậu sẽ không bị gì.
Nhưng nếu một mình cậu đối mặt với Quan Diệc Huy, cậu chắc chắn sẽ không dám.
"Được thôi." Quan Diệc Huy dường như ý thức được có nói gì cũng vô dụng, vì vậy nhìn Mạc Nguyệt Lãng, trào phúng hỏi: "Anh biết cậu ta có bạn trai rồi chưa?"
"Biết." Mạc Nguyệt Lãng mặt không biến sắc trả lời, "Là tôi."
Bạn trai cậu ấy là tôi.
Giọng điệu như nói chuyện đương nhiên.
Lục Phong Thanh không nhịn được ngẩng đầu nhìn Mạc Nguyệt Lãng, cậu nhớ tới biểu hiện lần trước trước mặt Tống Ninh, rồi so sánh với những gì Mạc Nguyệt Lãng đang biểu hiện trước mặt Quan Diệc Huy, quả thực khác nhau một trời một vực.
Cậu vừa cảm kích, vừa mặc cảm.
Nếu như lần trước cậu cũng làm được như vậy thì tốt rồi.
"Anh làm vậy coi được à." Quan Diệc Huy nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là người của công chúng mà lại chen chân vào tình cảm của người khác."
Chuyện mà nghệ sĩ kiêng kị nhất trong giới giải trí là chuyện tình cảm trái đạo đức, trong này bao gồm là tiểu tam, quần chúng sẽ không có ai khoan dung cho việc này.
Lục Phong Thanh không quan tâm Quan Diệc Huy nói cậu thế nào, nhưng Mạc Nguyệt Lãng vô tội, cậu không thể để mặc Quan Diệc Huy phá hoại danh tiếng Mạc Nguyệt Lãng được.
Cậu thu hồi tầm mắt đang dừng trên khuy áo Mạc Nguyệt Lãng, cau mày nhìn về phía Quan Diệc Huy nói: "Anh đừng nói lung tung, sau khi chia tay với anh tôi mới biết anh ấy."
"Em nghĩ anh bị ngu à?" Quan Diệc Huy cười lạnh, "Tấm cuối cùng em chụp trước khi nghỉ việc là quảng cáo của hắn! Em còn dám nói sau khi chia tay mới biết hả?"
Lục Phong Thanh hơi sững sờ, cậu đã quên chuyện này rồi.
Trước khi nghỉ việc cậu thật sự ở chỗ chờ xe buýt tiện tay chụp poster quảng cáo của Mạc Nguyệt Lãng.
Cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu tò mò nhìn cậu, Lục Phong Thanh ngửa đầu nhìn lại, phát hiện đang nhướng đuôi chân mày, nghiền ngẫm nhìn cậu, vẻ mặt đó dường như nói, không nghĩ cậu lại ngưỡng mộ tôi như vậy, còn chụp lại poster của tôi nữa.
"Không phải." Mặt Lục Phong Thanh đỏ lên, giống như khi lén lút viết thư tình bị bắt gặp vậy, nói năng lộn xộn giải thích, "Lúc đó tôi chỉ tiện tay chụp, đúng lúc nhìn thấy, cảm thấy đẹp..."
"Ừ." Mạc Nguyệt Lãng khẽ cười đáp, "Tôi biết tôi đẹp rồi."
Lời nói này không có cách nào phủ nhận, Lục Phong Thanh đỏ mặt không nói gì, tầm mắt lại di chuyển lên khuy áo Mạc Nguyệt Lãng.
Quan Diệc Huy dường như không thích hai người cứ nói lời yêu đương, giọng điệu không thân thiện nói với Mạc Nguyệt Lãng: "Anh đừng cho rằng cậu ta tốt đẹp, cậu ta luôn làm chuyện ngu ngốc, chỉ có tôi mới chịu đựng nỗi cậu ta."
Lục Phong Thanh nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng mỗi lần cậu phạm sai lầm Quan Diệc Huy đều động thủ đánh cậu, vậy mà cũng nói là chịu đựng sao?
Cậu há miệng muốn phản bác, nhưng cậu còn chưa lên tiếng, Mạc Nguyệt Lãng đã phản ứng lại rồi.
"Tôi biết cậu ấy đơn thuần." Mạc Nguyệt Lãng nói, cánh tay đang để trên vai Lục Phong Thanh di chuyển đến vòng eo thon gọn của cậu, hình như hắn chú ý đến chuyện Lục Phong Thanh sợ ngứa nên chỉ nhẹ nhàng để lên chứ không dùng lực, dù vậy tư thế của hai người vẫn rất mập mờ, "Tôi thích cậu ấy như thế, làm sao?"
Nhịp tim của Lục Phong Thanh bất giác lỡ nhịp, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, cậu luôn cảm thấy Mạc Nguyệt Lãng đang âm thầm trêu chọc cậu.
Hình như đã đạt đến giới hạn chịu đựng của Quan Diệc Huy, hắn bước nhanh tới trước mặt Lục Phong Thanh, dùng sức kéo tay cậu, hung dữ nói: "Qua đây cho tôi."
"Anh thả tôi ra!" Lục Phong Thanh giãy giụa rút tay lại, cậu thật sự sợ bị Quan Diệc Huy lôi đi, theo bản năng buông góc áo Mạc Nguyệt Lãng ra, đổi thành ôm eo hắn, xem hắn như cây đại thụ.
Quan Diệc Huy kéo không được nên giơ cánh tay đang nhàn rỗi lên, định kéo đầu Lục Phong Thanh qua.
"Cậu làm gì?" Mạc Nguyệt Lãng