Lâm Ỷ Miên nỗ lực thoát khỏi giao diện cảnh báo, nhưng không thể thoát ra.
Điện thoại chỉ đóng băng, không phản hồi.
Đang lúc định tắt máy khởi động lại, chiếc điện thoại khác đổ chuông.
Lâm Ỷ Miên không để ý, còn mân mê bên này, Hoàng Tiểu Nghệ đang ở đối diện nhìn cô, cuối cùng không nhịn được đứng dậy: "Ỷ Miên, điện thoại của cậu đang đổ chuông, rốt cuộc có chuyện gì vậy a, điện thoại đều không nhấc máy."
“Có chút bận.” Lâm Ỷ Miên cau mày, cảm thấy thực sự sốt ruột.
Kế hoạch đã thỏa thuận bị cô phá vỡ trước, lúc đó cô chỉ nghĩ cuối cùng sẽ bù đắp chênh lệch, nhưng bây giờ sắp hết giờ PK, không thể bổ sung kịp.
Hoàng Tiểu Nghệ đi vòng quanh bàn: "Có muốn tớ giúp cậu nghe điện thoại không?"
Lâm Ỷ Miên nghe tiếng chuông không ngừng cũng thấy phiền: "Ừm, nhìn xem là ai".
Hoàng Tiểu Nghệ lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó sững sờ: "Ỷ Miên...!từ đồn cảnh sát..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô lấy lại điện thoại, trên màn hình nhảy lên một dãy số có ký tự đánh dấu, là đồn cảnh sát đường Kim Thủy, khu xx, thành phố S.
Dưới ánh mắt vừa lo lắng vừa sợ hãi của Hoàng Tiểu Nghệ, Lâm Ỷ Miên trả lời điện thoại: "Alo."
Đầu dây bên kia là một giọng nam nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, hắn báo danh tính và số cảnh sát, sau đó thông báo cho Lâm Ỷ Miên có thể cô đã bị lừa, hy vọng cô đến đồn cảnh sát một chuyến.
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô xua đi sốt ruột vừa rồi, trở lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày: "Cảnh sát Trương, rất cảm ơn.
Nhưng việc chi tiêu tài khoản của tôi là do tôi tự thao tác, không hề bị ai ép buộc hay lừa gạt, xin ngài yên tâm."
Cảnh sát Trương: "Có phải cô đã chuyển tài khoản lớn vào một tài khoản cố định thành nhiều đợt trong một khoảng thời gian ngắn không?"
Lâm Ỷ Miên: "...!Đúng vậy."
Cảnh sát Trương: "Có phải tài khoản của cô đã chuyển đăng nhập trên một thiết bị không thường xuyên sử dụng không?"
Lâm Ỷ Miên: "...!Đúng vậy."
Cảnh sát Trương: "Cô nương ngốc a, cô đã rơi vào một vụ lừa đảo trực tuyến mới nhất rồi.
Chúng tôi đã gặp rất nhiều trường hợp này, bọn họ về sau thanh tỉnh đều hối hận không thôi, hiện tại cô lập tức dừng lại hành động này đi..."
Cảnh sát Trương tận tình khuyên bảo, Lâm Ỷ Miên đã giải thích nhiều lần, nhưng cô không thể lấy được tin tưởng của cảnh sát.
Cuối cùng, cảnh sát Trương nói hắn mệt, thẳng thắn hỏi cô: "Hiện tại cô đang ở đâu?"
Lâm Ỷ Miên xuất phát từ nhân dân tín nhiệm cảnh sát, báo cáo địa điểm của mình.
Cuối cùng điện thoại cũng cúp máy, Lâm Ỷ Miên liếc nhìn thời gian, PK của Hứa Nguyệt Lượng đã kết thúc.
Điện thoại dự phòng thực sự bị kẹt, sẽ bị tắt nguồn, ngoài ra còn có APP Orange Live trên thanh thường dùng, nhưng có thể đăng nhập vào tài khoản, xem kết quả.
Nhưng cô đột nhiên có chút không dám nhìn.
Giống như biết rõ chính mình làm sai bài thi mà còn phải đối mặt với điểm thi.
Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngốc ở đó một lúc.
Hoàng Tiểu Nghệ sắp bị hù chết.
Hôm nay tâm tình Lâm Ỷ Miên không tốt, lúc ở trong xe vừa đeo tai nghe đã vui vẻ ra mặt, lúc ăn cơm vẫn còn thất thần nhọc lòng chuyện khác, thật vất vả mới ổn định xuống, khôi phục lại bộ dáng ngày thường, cùng nàng vui vẻ ăn cơm, đột nhiên điện thoại rung lên hai lần, hồn lại bị câu đi rồi.
Sau đó cô cầm điện thoại, cau mày một lúc rồi phong thái giãn ra, ngón tay liên tục gõ trên màn hình.
Người khác như vậy thì không sao, ai mà không có thời điểm kích động.
Nhưng đây chính là Lâm Ỷ Miên, Thái Sơn sập ở trước mặt mà sắc bất biến, nai sừng tấm lao lên bên trái mà không chớp mắt.
Khi ở trường Hoàng Tiểu Nghệ đọc hai câu này, khuôn mặt của Lâm Ỷ Miên liền hiện lên trong đầu nàng.
Lâm Ỷ Miên có khuôn mặt băng sơn vạn năm, phảng phất như vô dục vô cầu với mọi thứ trên đời, chỉ muốn mọi người tránh xa mình một chút.
Tại sao hiện tại lại thành thế này?
Không chỉ nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, mà khi nghe điện thoại xong về sau bộ dáng còn thất hồn lạc phách.
Này là chuyện lớn đến thế nào a?
Đầu óc Hoàng Tiểu Nghệ liên tưởng đến mọi thứ, đều sẽ khiến cho hai chân mềm nhũn.
Nàng mở miệng mấy lần cuối cùng mới phát ra thanh âm: "Ỷ...!Ỷ Miên...!Rốt cuộc là làm sao vậy...!có chuyện gì, cậu, cậu nói đi, chúng ta cùng nhau đối mặt..."
Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt vẫn có chút đình trệ: "Không có việc gì."
Hoàng Tiểu Nghệ nhất định không tin: "Thật đó, dù chuyện lớn đến đâu, chúng ta đều sẽ cùng nhau tìm cách,..."
Lâm Ỷ Miên: "Thực sự không có việc gì."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cậu..."
Lâm Ỷ Miên cau mày: "Nhưng có thể sẽ có chút phiền phức."
Hoàng Tiểu Nghệ: "A, phiền phức gì?"
Lâm Ỷ Miên không trả lời nàng, vì câu trả lời đã ở trước mặt.
Quản lý nhà hàng đưa cảnh sát mặc chế phục đến phòng của họ, trên trán cảnh sát đổ đầy mồ hôi, nhìn trái nhìn phải: "Ai là Lâm Ỷ Miên?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "!!!"
Lâm Ỷ Miên giơ tay lên: "Là tôi."
Cả ba người cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát nghi ngờ như vậy cũng không có gì lạ, gần đây thịnh hành lừa đảo trên mạng, đúng là có một loại phương thức lừa đảo giống như Lâm Ỷ Miên biểu hiện ra.
Khi bị mắc mưu lừa gạt, đầu óc rất hồ đồ, cảnh sát thường ra sức lôi kéo người trở về.
Lâm Ỷ Miên ngồi trong đồn cảnh sát, lấy điện thoại ra chứng minh cho cảnh sát Trương từng cái một, cuối cùng mới có được tin tưởng.
“Không bị lừa là tốt rồi.” Cảnh sát Trương cau mày, vẫn không tán thành hành vi của Lâm Ỷ Miên, “Nhưng cô nghiện xem live cũng rất ảnh hưởng đến cuộc sống a.”
Hắn đứng dậy, gọi Hoàng Tiểu Nghệ vào: "Hai người ngồi lại, để tôi nói cho các cô nghe các nguy hại của việc nghiện game online, phát sóng trực tiếp, truy tinh, v.v."
Hoàng Tiểu Nghệ mang vẻ mặt khó hiểu: "????"
Nhưng nàng không dám nói.
Nàng lớn như vậy đây là lần đầu tiên vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát Trương nói đến nửa tiếng, sau khi nói xong Hoàng Tiểu Nghệ đứng dậy thề với trời: "Cảnh sát Trương, tôi tuyệt đối không nghiện Internet, sống thật tốt! Tôi không truy tinh! Tôi không xem live! Tôi chơi game quá cùi bắp nên chỉ thỉnh thoảng chơi thôi, tôi đều không nạp tiền...!à, cái này không có ý tứ kia, chính là, dù sao tôi tuyệt đối không tiêu tiền là được!!!"
Cảnh sát Trương gật đầu: "Tốt lắm, nhưng cũng phải chú ý đến bạn của cô nhiều hơn..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Bạn của tôi lại càng không thể, cậu ấy không chơi cái gì cả, cậu ấy là bác sĩ, mỗi ngày chỉ biết làm việc đọc sách, gọi đi ăn một bữa cơm cũng khó..."
Cảnh sát Trương: "..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cảnh sát Trương: "Cô vẫn không biết tại sao cô ấy lại đến đây sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Cảnh sát Trương: "Cô xem còn là một bác sĩ, cảnh sát bác sĩ chúng ta kiếm ít tiền tiêu cũng không dễ dàng, cô mỗi ngày còn tặng quà cáp của cải cho streamer..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "!!!"
Nửa giờ sau, cuối cùng cả hai cũng rời đồn cảnh sát.
Ngày oi bức bị tiếng sấm xa xa cào xé, mưa gió bất chợt hạ xuống.
Hoàng Tiểu Nghệ và Lâm Ỷ Miên đang đứng dưới mái hiên của đồn cảnh sát, không thể đi dưới mưa, cũng không gọi xe rời đi.
Trầm mặc, một khoảng lặng dài trống rỗng.
Mưa to mang theo mát mẻ nâng góc áo của Hoàng Tiểu Nghệ lên, nàng đưa tay đè xuống, cuối cùng tìm được giọng nói của mình: "Là...!là Hứa Nguyệt Lượng sao?"
Đều bị mở ra, nhưng Lâm Ỷ Miên ngược lại cảm thấy bình tĩnh: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Là...!Lần trước chúng ta đi ăn cơm, cậu bắt đầu xem cô ấy live sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Cô ấy lúc live rất...!đẹp sao? Hiện tại cậu vẫn chưa gặp cô ấy, còn chưa biết người ta là bộ dáng gì..."
Lâm Ỷ Miên: "Tớ gặp rồi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Hả? Khi nào a?"
Lâm Ỷ Miên: "Em ấy đến bệnh viện của tớ nhổ răng khôn, là tớ nhổ cho em ấy."
Hoàng Tiểu Nghệ: "À..."
Lại lâm vào trầm mặc.
Hoàng Tiểu Nghệ không biết phải hỏi từ đâu, Lâm Ỷ Miên cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Một lúc lâu sau, Hoàng Tiểu Nghệ xấu hổ cười nói, "Lúc cao trung đã...!hiện tại vẫn...!rất có hứng thú với cô ấy nga."
Lâm Ỷ Miên không trả lời.
Hoàng Tiểu Nghệ: "Haha, vậy, có rảnh thì kêu cô ấy ta, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, đều là đồng học, hiện tại khó có được ở cùng một thành phố."
Lâm Ỷ Miên: "Em ấy không biết tớ là người nhổ răng cho em ấy."
Hoàng