Một cái gì đặc biệt...!có thể là cái gì?
Hứa Nguyệt Lượng thường cảm ơn fans bằng nhiều chiêu trò, hát, nhảy, kể chuyện cười, thậm chí là học...!tiếng lợn kêu.
Đều rất đáng yêu.
Nhưng vì vấn đề này rất quan trọng trong lòng Hứa Nguyệt Lượng, quấy rầy nàng suốt một tuần nay, lại chủ động đưa ra muốn đặc biệt một chút, nếu Lâm Ỷ Miên muốn đưa ra yêu cầu như thường, ngược lại là cô phụ tâm ý của Hứa Nguyệt Lượng.
Nhất thời không có ý tưởng, cho nên Lâm Ỷ Miên trả lời: [Tôi nghĩ lại]
Cũng không có vẻ gấp, giống như cô làm vậy chỉ để trao đổi cái gì đó với Hứa Nguyệt Lượng.
Tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng nhảy ra, lộ ra cổ hơi thở vui vẻ:
- [Được]
- [Cậu cứ nghĩ đi]
- [Không giới hạn thời gian, khi nào cũng có thể]
Lâm Ỷ Miên nhếch lên khóe môi cười cười, Hứa Nguyệt Lượng lại gửi một tin nhắn khác: [Vậy chuyện này đã nói xong, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, mấy ngày nay thật sự quấy rầy rồi]
Khóe môi nhếch lên của Lâm Ỷ Miên rũ xuống.
Cô có thể yêu cầu Hứa Nguyệt Lượng vẫn luôn quấy rầy cô không?
Đêm đó, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng đăng nhập vào tài khoản, vào phòng live.
Vừa vào, Hứa Nguyệt Lượng đã đứng dậy hành lễ chào đón cực kỳ khoa trương, nhiều động tác giống như ở trên sân khấu.
"Hoan - nghênh - z - 9 - 2 - 5 - 6 - 5 - 6 - 1 - 1 -"
Lâm Ỷ Miên: "Phụt."
Nàng thực sự nhớ tên tài khoản không hề có ý nghĩa của cô.
Hứa Nguyệt Lượng: "11 đã lâu không thấy, Nguyệt Lượng và các bằng hữu trong phòng live đều rất nhớ cậu a..."
Làn đạn lập tức quét một hàng:
[Tự chủ live nhớ, không liên quan đến chúng tôi]
[Lão gia tôi không muốn nhớ những lão gia khác, nhưng nếu đại lão nào đập du thuyền lớn cho tôi, tôi cũng có thể nhớ một chút]
[Tôi không chỉ nhớ, mà còn có thể làm gay]
[11 lâu như vậy không vào, là đi phòng live khác sao?]
[Không có] Lâm Ỷ Miên gõ hai chữ, gửi đi.
[Cảm ơn mọi người] Lâm Ỷ Miên ném một quả hỏa tiễn.
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, tựa hồ muốn cười nhưng lại chịu đựng.
Tích tích, quản trị viên của nhóm hàng hải đã gửi một tin nhắn riêng.
- [Đại ca, mấy ngày nay bận sao?"
- [Nguyệt Lượng đã tìm anh hoàn lại tiền thành công sao?]
- [Nếu Nguyệt Lượng hoàn tiền cho anh, tôi sẽ ném thêm mấy món quà bù cho cô ấy]
Quản trị viên này thực sự quan tâm đến Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên trả lời:
- [Không cần bù]
- [Chuyện kia xong rồi]
- [Có chuyện mới muốn hỏi cậu]
- [Trước kia hạng nhất hạng nhì có nhiều quà, thường sẽ đưa ra yêu cầu gì?]
Quản trị viên hỏi: [Không phải trong phòng live có nhắc tới rồi sao?]
Lâm Ỷ Miên: [Lén liên hệ sao?]
Quản trị viên: [Kỳ thực, hầu hết mọi người đều tặng rất nhiều, họ đều muốn có số liên hệ riêng.
Ví dụ, gặp nhau ăn một bữa cơm hay một cái gì đó...]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Yêu cầu thật rất hấp dẫn.
Khi Lâm Ỷ Miên nhìn thấy lời này, tim cô đập nhanh hơn, giống như cô chưa từng gặp Hứa Nguyệt Lượng trong đời.
Nhìn lại màn hình trong phòng live, Hứa Nguyệt Lượng đang giải thích với mọi người: "Không phải tôi không cảm ơn 11, mà là 11 không thích cách cảm ơn của tôi, cậu ấy giống như đều để tôi nghỉ ngơi..."
"Mấy người còn không tin, lời tôi nói là thật."
“11 rất ít yêu cầu tôi,” Hứa Nguyệt Lượng hai tay ôm mặt, cười tươi như hoa, “Có thể cậu ấy trầm mê nhan trị của tôi, chỉ cần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của tôi liền thỏa mãn đi~~~~”
Lâm Ỷ Miên: "..."
Thiên nhân giao chiến.
Đương nhiên là cô có rất nhiều rất nhiều yêu cầu, rất nhiều rất nhiều tâm tư.
Đương nhiên cô muốn gương mặt này ở ngay trước mặt mình, không cần màn mình ngăn cách, không cần đông đảo người xem vờn quanh.
Chỉ cần hai người bọn họ, dù là ăn uống hay nói chuyện cũng được, cô đều có thể lẳng lặng nhìn nàng, mà trong mắt Hứa Nguyệt Lượng chỉ có một mình cô.
Nếu là quá mức một chút, lại quá mức một chút...!Cô còn muốn xoa xoa khuôn mặt kia, nắm chặt đôi tay kia.
Cô đã từng trải qua tiếp xúc da thịt với Hứa Nguyệt Lượng, với danh nghĩa bác sĩ, cô đã quang minh chính đại chạm vào da thịt nàng, mặc dù không thể ở lại dù chỉ một giây, nhưng những xúc cảm đó vẫn còn dính chặt ở trong cơ thể cô, khiến cô vừa nghĩ tới liền ngo ngoe rục rịch.
Kỳ thực, cô không khác gì những đại lão trong danh sách đã đưa ra những yêu cầu quá mức đối với Hứa Nguyệt Lượng.
Nhưng vì cô đã tạo ra một hình ảnh "11" vô dục vô cầu tiêu tiền rất nhiều cho Hứa Nguyệt Lượng, liền không muốn phá hủy nó.
Cô không muốn làm Hứa Nguyệt Lượng thất vọng.
[Ừm] Lâm Ỷ Miên gõ một chữ, đáp lại trên làn đạn.
Trong làn đạn nói giỡn cười nhạo Hứa Nguyệt Lượng quá mức tự luyến, có vẻ vô tội, không thích hợp.
Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, có lẽ là động tác ôm mặt quá lâu nên hai má hằn lên hai vết hồng.
"Tôi đã nói..." Giọng nàng mềm mại, bởi vì ngượng ngùng, ánh mắt còn rũ xuống né tránh camera, "11 đối với tôi là chân ái a~~~"
Lâm Ỷ Miên lười nhác ngã vào chiếc ghế sofa mềm mại, không biết nên thỏa mãn hay buồn phiền.
Này quá hư ảo, tốt đẹp như một giấc mơ.
Sau khi buổi live kết thúc, Lâm Ỷ Miên liền đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Khi quay lại, xa xa nhìn thấy chiếc điện thoại dự phòng của cô đang nhấp nháy dưới ánh đèn.
Có tin nhắn, cô dừng chân một chút.
Quả thực là trước đó có tin nhắn, có thể là sau khi cô làm phẫu thuật xong, có thể sau khi cô ăn cơm, hoặc có thể sau khi cô tắm, ra khỏi phòng tắm.
Nhưng đó là bởi vì Hứa Nguyệt Lượng muốn thúc giục cô lấy tiền, đáng thương lại đáng yêu.
Vậy hiện tại là cái gì?
Lâm Ỷ Miên bước tới, cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên, là tin nhắn từ Hứa Nguyệt Lượng, nàng hỏi cô: [1111, cậu đã quyết định chưa?]
Ồ, lại tới thục giục yêu cầu kia.
Lâm Ỷ Miên có chút buồn bực, hỏi nàng:
- [Cô nợ người khác liền không thoải mái sao?]
- [Ngay cả khi cô tự cho là nợ người kia a]
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Hehe]
- [Meo meo phóng ra tình yêu.gif】
- [11 thật thông minh! Đoán đúng rồi!]
- [Ngón cái.gif]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên: [Không được thúc giục, nghĩ kỹ liền nói cho cô]
Không được thúc giục, thúc giục chính là ác quỷ vẫy tay gọi tôi.
Hại tôi nghĩ tới nghĩ lui, lăn qua lăn lại, đêm không thể ngủ.
May mà hôm sau là cuối tuần, Lâm Ỷ Miên khó có được lười nhác, ngủ đến hơn mười giờ mới dậy.
Cô hoài nghi đây có lẽ cũng là thời gian thức dậy của Hứa Nguyệt Lượng, bởi vì lúc mười một giờ, tài khoản WeChat của Tiểu Nguyệt Lương đã cập nhật vòng bằng hữu một bức ảnh nàng đang ăn sáng.
Ăn thì ăn đi, phải cắn một miếng bánh mì, để camera ở trước mặt, cười đến mắt mũi cong cong.
Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm ảnh chụp của Hứa Nguyệt Lượng, che che ngực.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, tìm được một điểm cân bằng giữa tà ác chân thực cùng tốt đẹp hư ảo.
Cô lướt nhanh màn hình, lướt qua bài đăng gần ba tháng của Tiểu Nguyệt Lượng.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại khác, nhìn vào trang cá nhân của Trăng Sáng.
Cuối cùng cũng chọn được một đối tượng, gửi tin nhắn cho Hứa Nguyệt Lương nói:
- [Bánh "Bẩn Thỉu" của PinkD, ăn cái này đi]
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng trả lời một chữ: [A—]
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, gõ: [Sao vậy? Khó xử sao?]
Hứa Nguyệt Lượng: [Đơn giản như vậy a]
Lâm Ỷ Miên: "..."
Cô đây là đang bị trào phúng sao?
Hứa Nguyệt Lượng:
- [11 cho rằng tôi quan tâm đến hình tượng, cho nên không dám ăn loại này a?]
- [Vậy cậu thật đúng là quá coi thường tôi rồi hahahahaha...]
- Cậu còn chưa thấy bộ dáng trước kia tôi làm đồ ăn đâu, một mình tôi có thể xử lý một bàn đồ ăn đó]
Lâm Ỷ Miên: [Không được dùng tay]
Hứa Nguyệt Lượng: […]
Lâm Ỷ Miên: [Được rồi, đi chuẩn bị đi, tối nay sẽ xem]
Hứa Nguyệt Lượng: [!!!!]
Thời gian không còn nhiều, Hứa Nguyệt